Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 752 - Chương 752: Đại Hán Không Thiếu Tướng Quân.

Chương 752: Đại Hán không thiếu tướng quân.

Mà vị tướng quân chiến công hiển hách ấy lúc này ngồi trong xe tù, tóc tai bù xù nhìn bên ngoài.

Chu Bột không ngờ rằng, lần này mình xuất binh lại mang tới hậu quả nghiêm trọng như thế.

Khi vào Trường An, ông ta kinh ngạc thấy người trẻ tuổi đứng bên cổng thành, đó là tiểu nhi tử Chu Kiên. Chu Kiên nhìn a phụ trong xe tù, tức thì quỳ xuống, khóc khấu bái không đứng dậy.

Chu Bột nhắm mắt lại, nắm chặt tay, thân thể bị cố định trong xe tù, không động đậy được.

Chu Bột không bị đưa tới đại lao đình úy mà bị đưa tới lao phòng bình thường của huyện nha.

Rời xe tù, Chu Bột bị trói chặt, mặc người ta đẩy vào lao phòng. Một ngục lại khinh bỉ nhìn vị tướng quân cao lớn trước mắt.

"Ngươi chính là Chu Bột? Cái tên mưu phản đấy à?"

Chu Bột không thèm nhìn hắn.

Ngục lại đột nhiên rút kiếm đâm vào bụng Chu Bột, Chu Bột đau đớn gập người, cắn răng ưỡn thẳng lưng lên:" Ta muốn gặp bệ hạ, ta vô tội."

"Ha ha ha, ngươi là tội tù, có tư cách gì gặp bệ hạ?"

Ngụ lại cười vang, tiếp tục ra tay, Chu Bột chống không được, ngã xuống đất.

"Tên này không chịu nhận tội, mỗi ngày hành hình năm lần, cho hắn nhớ."

Trong đại lao, Chu Bột ngày ngày bị dày vò sỉ nhục, nhưng ông ta không chịu thua, cắn chặt răng.

"Ta là triệt hầu Đại Hán, ta muốn gặp bệ hạ."

"Trong lao ngục chỉ có tù đồ, đâu ra triệt hầu?"

"Ta có một vạn thực ấp, tiền tài vô số, ngươi để ta gặp bệ hạ, ta cho ngươi nghìn vàng."

"Ha ha ha, nghìn vàng đó ngươi để lại chôn cùng đi! Người đâu, giúp tên này nhận tội."

Chu Bột nằm trên mặt đất, không còn uy nghiêm ngày trước, tóc tai xoa xượi, mấy tên nhục lại hung ác đứng trước mặt, đổ cơm xuống đất, bắt ông ta nhặt ăn.

"Đủ rồi!"

Một tiếng quát ngăn cản ngục lại.

Ngục lại tức giận xoay người liền thấy một bóng dáng cực cao lớn.

Lưu Trường không biết từ lúc nào đã tới, nhìn Chu Bột, sắc mặt âm trầm. Ngục lại không sợ y, cười nịnh:" Bệ hạ, tên này chuẩn bị nhận tội rồi."

"Tránh."

"Bệ hạ, thần nhận lệnh thái hậu ..."

Lưu Trường quay ngoắt sang, tiểu lại thấy mình như bị dã thú nhắm vào, lưng ớn lạnh, bất giác tránh đường, lùi sang bên. Lưu Trường khom lưng xuống đi vào lao phòng, không nói gì cả, kéo tay Chu Bột, đỡ dậy.

Chu Bột lúc này yếu lắm rồi, Lưu Trường để ông ta dựa vào mình, kéo khỏi lao ngục.

Mấy ngục lại định nói gì lại không dám.

Rời lao ngục, Lưu Trường bế Chu Bột lên xe, lập tức sai Lữ Lộc đánh xe về phủ Chu Bột.

Biết Chu Bột tới, người trong phủ đều vô cùng kích động, Chu Kiên càng nước mắt đầm đìa, thấy a phụ thương tích chằng chịt, không nói gì cả. Lưu Trường lần nữa bế ông ta lên, đi vào phòng, đặt xuống giường rồi ngồi bên cạnh.

Chu Bột hít thở mùi quen thuộc, xoay người qua nhìn Lưu Trường, miệng hé ra.

"Chu thái úy, tội gì phải khổ thế."

"Bệ hạ, thần không mưu phản." Chu Bột run giọng, trông rất uy khuất:

"Trẫm biết khanh không có ý đó, nhưng vì sao lần nào cũng tự tung tự tác? Vì sao không tin trẫm? Nếu khanh muốn đánh Tây Khương? Chẳng lẽ trẫm lại ngăn cản?"

"Giờ hay rồi, nếu chuyện này thành thông lệ, vậy hậu nhân phải làm sao? Trẫm tốn không ít công sức mới áp chế được chuyện chư hầu vương tự ý xuất binh, khanh lại muốn mở ra truyền thống đó, khanh nói trẫm phải làm sao?"

"Các đại thần suốt ngày rình rập chư hầu vương các nơi, nghĩ cách đối phó với họ, muốn thu lại đại quyền, trẫm phải áp chế quần thần. Vậy mà khanh vì quân công, lại đi dỗ ngọt một đứa bé à?"

Lưu Trường lấy tấu chương trong lòng ra, ném lên ngực Chu Bột.

"Xem đi, thằng bé ngốc đó, khanh lừa nó đi bắt người, kết quả mang về mấy xe đầu người, cái đó có tác dụng gì với nó, tác dụng gì với Hà Tây?"

"Vậy mà nó còn không ngừng viết tấu cho trẫm, nói đã hứa với khanh, sẽ nhận tội cho khanh, mong trẫm bắt nó. Khanh vì quân công, thực sự bất chấp tất cả đấy hả?"

"Còn nữa, Thằng Chi biết khanh bị bắt, thậm chí muốn trốn về Trường An, bị Từ Lệ bắt rồi. Á Phu ở ngoài, không biết tin, nếu hắn phân tâm, khanh biết hậu quả không?"

"Kiên đã chuẩn bị tuẫn táng cùng khanh."

"Trẫm không hiểu được."

Chu Bột vất vả lấy những tấu chương trong lòng ra xem, có cả thư của Chu Thắng Chi, của một số lão tướng quân như Sài Vũ, Hạ Hầu Anh, Quán Anh, Tống Xương ... Bọn họ đều muốn lấy mình ra đảm bảo cho ông ta.

Sờ những bức thư đó, nước mắt Chu Bột trào ra:" Thần ... Sai rồi!"

"Giờ mới biết à? Nếu khanh đi bắt người, trẫm đã không tức giận như thế, khanh chặt đầu nhiều người làm gì? Thắng Chi cũng như vậy. Đầu người có tác dụng gì với trẫm? Phạm Tăng chó má nói cái gì phải giết người giảm sức địch. Nay không phải thời đại các nước hỗn chiến, phải thay đổi rồi."

"Trẫm vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng khanh là hào kiệt một đời, trẫm cũng không muốn khanh bị sỉ nhục ... Yên tâm ở nhà dưỡng lão đi."

Chu Bột cắn răng:" Thần muốn về Hà Tây!"

"Còn chưa biết đủ à?"

"Không phải thế, thần hứa với Hà Tây vương, giúp mở rộng bờ cõi, đoạt công huân, không thể thực hiện, thần không thể yên. Thần nhất định sửa sai, vì bệ hạ hưng dân ..."

"Thôi, khanh yên tâm nằm đó đi, Đại Hán không thiếu tướng quân."

Lưu Trường không để ý tới Chu Bột nữa, xoay người ra ngoài.

Đám Chu Kiên thấp thỏm đợi bên ngoài nãy giờ vội chạy vào, vây quanh Chu Bột.

Lưu Trường về tới hoàng cung, đang định đi bế nữ nhi thì thấy Trương tướng và Trương tả tướng đợi mình ở cổng, hai người này đang tranh cãi gì đó. Trương Bất Nghi trông kích động lắm, giọng cũng lớn. Trương Thương chỉ yên tĩnh lắng nghe, cao thấp rõ ràng.

Thấy Lưu Trường tới, Trương Bất Nghi vội dừng nói, dùng đại lễ tham bái.

Trương Thương cũng hành lễ bái kiến, Lưu Trường kéo hai vị quốc tướng vào trong điện, sai Lữ Lộc chuẩn bị đồ ăn, ngồi xuống rồi mới hỏi:" Sao lại lớn tiếng ồn ào trước Hậu Đức Điện của trẫm?"

Trương Bất Nghi vội nói:" Bệ hạ thứ tội, vì thương thảo quốc sự nên thần quá nóng ..."

"Được rồi, nói đi, chuyện gì?"

Trương Thương hắng giọng:" Thần chuẩn bị di dân mới chú ý tới vấn đề điền hộ đã vô cùng nghiêm trọng, lượng lớn dư đinh thành điền hộ của đại hộ. Chúng ta mỗi lần di dời hào tộc chỉ di dời tông tộc họ, điền hộ lại từ hào tộc này chuyển sang hào tộc khác. Điền hộ ở nước Lương đã chiếm hai thành hộ tịch cả nước. Chuyện này vô cùng nghiêm trọng."

"Bách tính đa phần yêu cố hương, thà thành điền hộ chứ không muốn đi nơi khác mưu sinh."

Trương Bất Nghi không vui:" Dùng biện pháp trực tiếp giải quyết không phải xong à? Bệ hạ, tốt nhất là hạ lệnh cấm đại hộ nuôi điền hộ, dư đinh sẽ phải ngoan ngoãn lên đường, trong thời gian ngắn có tổn thất, nhưng lâu dài mà nói rất khả thi."

Lưu Trường có chút mù mờ:" Hào tộc từ khi nào mà cường thịnh thế?"

"Không tính là hào tộc à, chỉ là một số người có quân công thuê dư đinh canh tác, số đại hộ này không thể tùy tiện đụng vào, bọn họ đều là các giáp sĩ từng ra trận." Trương Thương ngăn cản:" Nếu không ai muốn chinh chiến vì Đại Hán nữa? Nhưng điền hộ quá nhiều gây nguy hại ... Bệ hạ xem đây là số lượng điền hộ ..."

Lưu Trường xem vài trang mà giật mình: "Sao tăng nhanh thế, cứ thế này cả thiên hạ chẳng phải thành điền hộ à ... Ồ đúng, nếu trẫm biến những người này thành điền hộ trước thì họ sẽ không thành điền hộ của đại hộ nữa."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment