"A mẫu ...."
Lữ hậu nghe thấy tiếng Lưu Trường quay ra, nhìn thấy đứa bé trong lòng y vội đi tới muốn đón lấy. Lưu Trường do dự một lúc mới cẩn thận đưa tới:" A mẫu, cẩn thận, cẩn thận đấy ..."
Lữ hậu trừng mắt đón lấy, Lưu Trường đứng bên cứ thấp tha thấp thỏm, muốn nói nhưng nhịn được.
"Tốt, tốt lắm. Lần này con toại nguyện rồi nhé ... Hạ Vô Thư nói không sai, đúng là nữ hài."
"Ha ha ha, con cũng đặt tên rồi, là Lưu Linh, thế nào ạ?"
"Ừ, không tệ."
Lữ hậu nhìn đứa bé trong lòng, trên mặt cũng không giấu được nụ cười, bà nhiều cháu lắm rồi, nhưng đứa tôn nữ đầu tiên này làm bà rất vui. Còn Lưu Trường thì mắt càng chỉ có Trưởng công chúa, không tách ra được, chỉ biết cười như thằng ngốc."
"Muội, con có muội rồi."
Lưu An kích động chạy tới muốn đón lấy đứa bé, Lữ hậu không cho:" Nó còn nhỏ."
"Vậy cho cháu xem."
Lưu An đứng bên cạnh Lữ hậu nhìn muội muội, tiếp đó cười như Lưu Trường.
Rất nhanh Phàn Khanh và Ung Nga tới, Lưu Bột nhảy nhót reo hò, nó cũng muốn bế muội muội, hai đứa song sinh được Ung Nga bế, chẳng hiểu biết gì không cũng mở mắt thao láo nhìn.
Lưu Linh sinh ra một cái liền thành đứa bé được ủng ái nhất trong cung.
Mọi người quên cả đi thăm Tào Xu.
Lưu An bế con đi qua đi lại, An và Bột lẽo đẽo theo sau.
"A phụ mệt rồi, để con bế cho."
"Con cũng muốn bế."
"Không mệt, hai đứa nhỏ giọng thôi."
Đằng xa hai đứa song sinh cũng luôn mồm a phụ.
Ngay cả khi Lưu Linh ngủ say, mọi người vẫn vây quanh nó.
Lưu Trường nghiêm mặt nói:" Nói trước, trẫm chỉ có một nữ nhi, ai dám bắt nạt, trẫm đánh chết."
Lưu An xem thường:" A phụ yên tâm, có bọn con đây, ai dám bắt nạt muội ấy."
Ngay cả Lưu Bột hiền lành cũng giơ nắm đấm:" Ai dám bắt nạt muội muội, con đánh nó."
"Ha ha ha, nói hay lắm." Lưu Trường xoa đầu nó:
Tiếp đó Lưu Trường suốt ngày ở bên nữ nhi, quán triệt tinh thần hôn quân. Chỉ khổ Trương Thương, giờ toàn bộ triều nghị do ông phụ trách, thậm chí cả tấu chương nội triều cũng đưa cho ông, rất quá đáng.
Tiếp đó nữa Lưu Trường bỗng nhiên quyết định phê duyệt toàn bộ tấu chương, cơ mà cách thức lại giống hệt nhau.
"Ngươi nói rất hay, trẫm chuẩn! Phải rồi, trẫm có nữ nhi, ngươi biết chưa?"
Quần thần kinh hoàng với kiểu phê duyệt này, không ai dám làm theo lời phê ấy. May là Lưu Trường khoe một lượt, sau đó không phê duyệt nữa, quanh quẩn bên nữ nhi.
"Bệ hạ, chuyện này không thể giao Trương tướng xử trí."
"Bệ hạ, quốc sự làm trọng."
Triều Thác ôm chặt tay Lưu Trường, y không sao rứt ra được.
"Trẫm vì quốc sự vất vả bốn năm chục năm rồi, nghỉ một thời gian thì sao?"
"Bệ hạ Hà Tây lớn chuyện rồi."
Nghe câu này Lưu Trường mời ngừng hành vi hất đại thần: "Đám nhãi phạm chuyện gì?"
Triều Thác thở phào:" Bệ hạ, là Chu Bột, Chu Bột tự ý xuất binh, thảo phạt Tây Khương ..."
Sau khi Đại Hán chiếm lĩnh Hà Tây, không ít người Khương thành con dân Đại Hán, cũng có người chạy tới nơi khác, tất cả những người này đều được gọi là Tây Khương.
Trong lúc Lưu Trường xem chiến báo, Triều Thác phẫn nộ nói:" Chu Bột coi thường triều đình, lỗ mãng xuất binh. Hà Tây vương càng không thỉnh cầu triều đình, tự ý cho thái úy dùng binh, đây là hanh vi mưu phản. Xin bệ hạ lập tức phái binh bắt hai người này về Trương An!"
Lưu Trường cau mày, có chút tức giận, y không lo Lưu Tường mưu phản, chỉ là thằng nhãi này quá đáng rồi. Hành vi như thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nếu các nước đều học theo.
"Chu Bột à Chu Bột ... Không cho ngươi ghi nhớ, ngươi không sửa cái thói xấu này." Lưu Trường lắc đầu:" Phái mấy tiểu lại tới nước Hà Tây, bắt Chu Bột vào xe tù, giải tới Trường An."
Triệu Thác mừng lắm:" Bệ hạ, vậy Hà Tây vương?"
Lưu Trường nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.
Triều Thác tức thì nuốt những lời còn lại vào trong:" Vâng."
"A mẫu! Người đừng ngăn con, con nhất định phải xử tử Chu Bột!" Lưu Trường đi vào Trường Lạc cung phẫn nộ nói:" Không báo mà xuất binh, tên này nghiện chém đầu rồi, con phải cho ông ta biết, cảm giác bị chém đầu là thế nào."
Lữ hậu hết sức bình tĩnh gật đầu:" Được."
Lưu Trường ngưng bặt:" Không đúng, a mẫu phải làm người tốt, phải khuyên con đừng giết khai quốc công thần chứ, sao lại nói được?"
"Thân là thái úy nước chư hầu, tự ý xuất binh là tội chết, trực tiếp xử tử hắn là được, cần gì phiền toái thế?" Lữ hậu thản nhiên nói:
"Nhưng dù sao cũng là Chu Bột, Giáng hầu của Đại Hán, nam chinh bắc chiến bao năm, công huân hiển hách ... Tuy tham công, nhưng có thể coi là trung thần ... Lại còn là a phụ của Á Phu, Thắng Chi, Kiêu. Chẳng lẽ lại xử tử như thế?"
"Mềm lòng chẳng làm được việc lớn."
Lưu Trường bỏ luôn ý định phối hợp với a mẫu, theo tính toán ban đầu thì y tỏ ra cực kỳ tức giận, muốn giết Chu Bột, sau đó có người địa vị tương đường với mình ra khuyên can. Giằng co vài lần, xử phạt Chu Bột rồi thả ra mới đúng.
Lúc này Lưu Trường nhớ tới nhị ca của mình, hiếm một lần dùng tới huynh, sao huynh không có mặt?
Thấy nhi tử khó xử, Lữ hậu nói:" Chuyện này giao cho ta là được, nhưng con phải nhớ, thân là quân vương, có những chuyện không thể không làm, phải giết mà không giết chỉ gây họa."
"Chu Bột không phải phạm lỗi lần đầu, trước kia ở Yên cũng từng tự ý xuất binh, thảo phạt người Hồ ở Tiên Ti Sơn không hề tham chiến. Con không hỏi tội. Sau đó ở Hà Tây, hắn tham công, thiếu chút nữa hại chết quân dân hai thành. Hắn ta giấu hơn 300 bộ giáp trong nhà, bị đình úy biết được, con lại xá miễn. Giờ đã là lần thứ tư, không cho hắn bài học thì con trị thiên hạ thế nào?"
"Chuyện này con đừng quản nữa."
Có thể nhìn ra, Lữ hậu đã thực sự tức giận.
Về tới Hậu Đức Điện, Lưu Trường gọi Lưu Chương tới.
"Chu Bột về, ngươi phái người bám sát, nếu a mẫu thực sự muốn giết ông ấy, ngươi phải bảo vệ."
Lưu Chương nhận lệnh:" Trọng phụ, có chuyện này cháu không hiểu."
"Nói."
"Chu Bột nhiều lần chống lại quân lệnh, vì sao trọng phụ còn dung túng như thế?"
Lưu Trường chần chừ: "Tội không tới mức chết."
"Bốn lần Chu Bột phạm tội, chỉ có mỗi lần ông ta thiếu chút nữa hại chết Loan Bố là trẫm để bụng. Song trẫm từng đánh trận có thể hiểu, đánh trận sẽ có người chết, người khác có thể chết thì xá nhân của trẫm có thể chết ... Tức giận vì tình riêng thôi."
"Mấy chục năm qua Chu Bột diệt Tần, phạt Sở, dẹp nội loạn, thảo phạt Hung Nô, trải qua trăm trận chiến, đúng là mãnh tướng. Mãnh tướng như thế chết trong tay trẫm quá đáng tiếc."
Quân công của Chu Bột quá khoa trương, trận chiến lớn nhỏ đều muốn tham gia, vó ngựa chưa từng dừng lại.
Toàn bộ cuộc đời Chu Bột là hành quân, đánh trận, chặt đầu, rồi lại hành quân.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com