Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 750 - Chương 750: Trẫm Có Nữ Nhi Rồi.

Chương 750: Trẫm có nữ nhi rồi.

"Thành hôn ạ?" Lưu An mở to mắt:

Lữ hậu lại hỏi: "Cháu nói thật đi, có con cái ở ngoài không?"

"Hả??" Lưu An nhảy dựng lên:" Đại mẫu nói gì thế?"

Lữ hầu hài lòng, không kế thừa điểm này là tốt, từ lão già khốn kiếp kia, Lưu gia có thói xấu lên xe trước, còn mua vé không phải xem tâm tình.

Lưu Phì rồi Lưu An đều sinh ra như thế.

"Không có là tốt, vậy cháu có người vừa ý không?"

"Muội tử của Tần tướng quân ạ."

"Hả, không phải là nó hơn cháu năm sáu tuổi à?"

"A mẫu cháu cũng nhiều tuổi hơn a phụ cháu mà."

"Không ổn, muội tử Tần Đồng đã thành gia một lần, thậm chí có con, không ổn."

Lưu An bĩu môi:" Mới đầu cháu cũng nghĩ thế, nhưng Mao Trường nói, người cô quả thiên hạ, bị quân vương trước kia chê bai, quân vương hiền minh hiện nay nên yêu thương. Tần nữ mất phu, ở góa, hắn muốn cháu thể hiện phong thái hiền quân."

"Sao hắn không đi mà thể hiện." Lữ hậu tức giận:" Được, cháu đi đi, ta sự an bài hôn sự cho cháu."

"Vâng!"

Lưu An cúi người hành lễ, đi vào bước lo lắng nói:" Đại mẫu ngàn vạn lần đừng vì việc này mà phản cảm với Mao Trường, hắn không có lòng riêng. Hắn nói, vì hắn là Nho gia, người có đạo của Nho gia đều nói thế ..."

Mặt Lữ hậu càng đen.

Nay Lưu An ở ngoài hoàng cung, vì rèn luyện nó, Lưu Trường cho nó lập phủ, dựa theo tiêu chuẩn nội triều an bài quan lại, cho nó chút quyền lực. Bao gồm dự thính chính sự, tiếp kiến đại thần ...

An bài này của bệ hạ, quần thần đều khen hay.

Khi Lưu An nghỉ ngơi trong phủ Tân Đường vương, xá nhân Phùng Đường vội vàng tới mang theo một tin xấu.

Xá nhân Mao Trường vì thất lễ mà bị đánh đòn.

"Hả?" Lưu An ngạc nhiên:" Mao Trường là người bổn phận sao lại thất lễ, chuẩn bị xa giá, ta đi thăm ..."

Mao Trường bị đánh không nhẹ, may mà còn trẻ nên chịu được, chỉ là rất uất ức, nằm trên giường hoài nghi nhân sinh. Lưu An tới nơi, mặt chân thành ân cần hỏi thăm.

"Làm sao ngươi phạm tội thất lễ?"

"Thần báo tên nói không đủ to."

" Ừ, sau này phải nhớ bài học, về sau nói gì phải nói to vào, đừng lén lén lút lút. Lần này là vì nói nhỏ, lần sau nói sai, có khi mất đầu."

Hậu Đức Điện, Lưu Trường chăm chú lật xem sách, Triều Đà cười khà khà ngồi đối diện, đợi y xem xong.

Lưu Trường thực sự không thích ông ta, khi biết Triệu Đà tới bái kiến đã bảo Lữ Lộc không cho vào, nói mình bận việc. Không ngờ ông ta cứ thế đứng trước cổng, nay mùa đông đang tới, trời ngày càng lạnh, Lữ Lộc mềm lòng, không dám để ông gia tuổi cao ở ngoài, đi bẩm báo Lưu Trường, Lưu Trường đành cho ông ta vào.

Lúc này y đang vờ xem sách, ra vẻ bận rộn, hi vọng ông ta biết khó mà lui.

Nguyên nhân Lưu Trường không thích ông ta vì ông ta cứ đối xử với Lưu Trường như trẻ con. Thậm chí mắt ông ta nhìn cũng đầy sự cưng chiều, Lưu Trường không thích, vì chạm tới một số hồi ức mà y không muốn nhớ tới.

"Ai cũng bảo bệ hạ cần cù hiếu học, xem ra không sai." Triệu Đà cảm khái:

Lưu Trường cũng giả vờ hết nổi, đặt sách xuống:" A, Nam Việt vương, khanh tới bao giờ."

"Từ lúc bệ hạ bảo Lữ Lộc chớ để lão tặc vào ạ."

"Khụ khụ, khanh tới có chuyện gì không?"

Triệu Đà hỏi:" Nghe nói bệ hạ muốn di dân biên ải?"

"Đúng, trẫm có ý nghĩ này, Đại Hán giờ nhân đinh hưng vượng, theo lời Thượng thư lệnh Triều Thác, nhiều người không được kế thừa đất đai, chuyển làm tượng hộ, thương hộ hoặc du hiệp."

"Bệ hạ từng nghĩ tới di dân phương nam chưa?"

"Nam à?" Lưu Trường nhìn Triệu Đà bật cười:" Vì sao?"

"Bệ hạ đất đai nước nam đa phần là đất tốt, không ít nôi một năm trồng nhiều vụ, nếu dày công bồi dưỡng, hiệu quả chẳng phải tốt hơn biên ải sao?"

"Đất thì tốt đấy, nhưng toàn rừng núi, mãnh thú thành bầy, còn có chướng khí. Sóc Phương tuy khổ, hay dở gì bách tính còn sống được, tới nước nam khác gì đi nạp mạng? Chẳng bằng tới Hà Tây."

Triệu Đà lắc đầu:" Bệ hạ, nước nam sản vật phong phú, đất tốt vô số, nhưng nhân khẩu quá ít, nếu nước nam có ngàn vạn người, không biết sản xuất bao nhiêu lương thực. Toàn bộ nước nam không cần triều đình cấp vật tư nữa, dù không bằng nước Lương cũng có thể hồi đáp triều đình."

"Bệ hạ khai thác Sóc Phương, Hà Tây, giỏi lắm thì chỉ đạt được tới trình độ nước Yên, tự nuôi mình thôi. Nếu bệ hạ gây dựng nước nam, có lẽ xuất hiện vài nước Lương không khó."

"Nay chư hầu nước nam lấy Ngô vương làm chủ, Ngô vương hiền minh, bản lĩnh trị quốc tới mười Đà cũng không bằng."

"Thần thấy Yên vương, Hà Tây vương, Triệu vương dù cam tâm tình nguyện làm tiên phong cho bệ hạ, nhưng năng lực có hạn, không thể báo đáp ân đức của bệ. Nếu bệ hạ chia ân đức đó cho Ngô vương một chút thôi, Ngô vương báo đáp cả trăm lần."

"Chư hầu thiên hạ, không ai được như Ngô vương."

Bất ngờ là Triệu Đà cực kỳ tôn sùng lão tứ từng hại mình.

Lưu Trường cau mày:" Tưởng trẫm không biết sao, nhưng khai phát nước nam thì phải hi sinh bách tính, trẫm không làm được chuyện đó."

Triệu Đà cười:" Bệ hạ mà di cư bách tính nước Đường tới đó thì họ không chịu được, nhưng di cư bách tính Tề Sờ tới Ngô, lại đưa bách tính Ngô tới Nam Việt thì không có vấn đề gì. Huống hồ thần có tâm đắc với việc di cư khai phát nước nam."

"Nếu bệ hạ cho phép, thần tới Nam Việt, hiệp trợ Ngô vương làm việc này."

Triều đường sở dĩ đặt trọng tâm ở phương bắc, chủ yếu là cùng Trường An, liền thành một khối. Còn về phương nam thì ít để ý, sau khi Lưu Giao chết thì địa vị phương nam càng thấp.

Lời Triệu Đà làm Lưu Trường dao động.

Thời tiết, đất đai, nguồn nước ở phương nam đều thích hợp canh tác, chỉ có rừng núi ở đó khiến người ta nhìn mà tuyệt vọng ... Song nói tới khai thác phương nam, Triệu Đà mà là thứ hai thì trừ Lưu Trường ra không ai dám nói thứ nhất.

"Vì sao khanh lại để tâm chuyện này như thế?" Lưu Trường hỏi:

Triệu Đà ngửa đầu cười:" Thần không phải là đối thủ của bệ hạ, nếu không thể rút kiếm tranh phong, vậy làm kiếm trong tay bệ hạ, chém gai góc, không uổng tiếng đại trượng phu."

Lưu Trường ngẫm nghĩ một hồi rồi đồng ý, dù Triệu Đà ở Nam Việt cũng không gây được sóng gió gì nữa rồi.

Mùa đông tới, trời càng lúc càng lạnh, ngày Tào Xu lâm bồn cũng tới.

Bên ngoài tuyết rơi lất phất, trong phòng truyền ra từng tiếng kêu đau đớn của Tào Xu.

Lưu Trường đứng trong hành lang càng thêm bất an, phả ra sương trắng, thần sắc nghiêm túc. Y rốt cuộc hiểu vì sao a mẫu dặn phải cẩn thận rồi, sản phụ tuổi cao ở thời đại nào đều rất nguy hiểm.

Những lời của a mẫu làm Lưu Trường bất an.

Lưu An vốn muốn ở bên cạnh, Lưu Trường đuổi nó đi, yên tâm ở bên đại mẫu.

Lưu Trường đi qua đi lại, tiếng kêu đau đớn làm y cực kỳ không đành lòng, hai tay siết chặt, hít thở chầm chậm để ổn đỉnh tâm tình.

Năm nay tuyết lớn, dù đã qua tháng Giêng, tuyết vẫn chẳng muốn dừng.

Quần thần đều nói đây là điềm lành.

Triệu Đà đã rời Trường An, ông ta tới phương nam không gây ra phản ứng quá lớn trên triều, chủ yếu vì Trương Thương tán đồng ý nghĩ của ông ta. Tám thành nhân khẩu Đại Hán ở phương bắc, mật độ quá cao, nhiều nơi bách tính không có đất cày bị ép làm nghề khác, khiến địa phương bất ổn.

Sau khi tính toán nhiều nhân tố, Trương Thương cho rằng khai phát nước nam, nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Muốn hoàn thành trước kỳ hạn thì cách tốt nhất là tăng hộ tịch, chỉ cần đủ hộ tịch, nước nam biến thành nước Lương không phải chuyện khó tưởng tượng.

Đang lúc Lưu Trường suy nghĩ miên man phân tán sự lo lắng trong lòng thì một tiếng trẻ con khóc phá an yên tĩnh trong hành lang.

Lưu Trường kích động xông vào điện, mấy cung nữ ngăn cản không ích gì.

"Hoàng hậu có khỏe không? Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu sao rồi."

"Bệ hạ, hoàng hậu vẫn khỏe, xin bệ hạ đợi một chút, không thể vào."

"Trước mặt trẫm làm gì có lễ pháp nào."

Có cung nữ già vội kêu lên:" Làm thế để bảo vệ hoàng hậu, hoàng hậu yếu ớt, không chịu được gió lạnh."

Lưu Trường vội dừng bước:" Vậy ngươi hỏi xem, Xu thế nào?"

Rất nhanh có cung nữ đi ra:" Bệ hạ! Mẫu nữ bình an."

"Mẫu ... Nữ? Ha ha ha !"

Giây phút đó hôn quân cảm giác có gì đó xông lên đầu, đầu óc váng vất, bên tai văng vẳng chữ nữ, kích động không nói ra lời. Hết cười lại vỗ tay, đi qua đi lại múa may như đứa bé cao tựa thiết tháp.

"Trẫm có nữ nhi rồi, trẫm có nữ nhi rồi."

" Ha ha ha."

"Mau đem nữ nhi của trẫm ra đây."

"Mau mau!"

Khi nhìn thấy nữ nhi, Lưu Trường hồi lâu không nói lên lời, y vươn tay ra, ôn nhu bế nữ nhi, nhìn khuôn mặt nho nhỏ, lòng tràn ngập yêu thương. Tình cha dào dạt như biển chớp mắt nhấn chìm nữ nhi trong tay, y cực kỳ cẩn thận, mỗi bước chân đều rất chậm.

Bình Luận (0)
Comment