Khi Lưu An rời tướng phù, trông có vẻ mất phương hướng.
Vừa mới rời đi thì có một người phóng như điên về phía bọn họ.
Giây phút Phùng Đường vừa rút kiếm ra thì xung quanh không biết bao nhiêu thương phiến đang bán hàng cũng tuốt kiếm, có người cầm cường cỏ trong tay, từ tướng phủ có giáp sĩ xông ra, hai bên là tiếng bước chân nặng nề. Thoáng cái đã có mấy trăm người vây kín lấy Lưu An.
Người kia thấy cảnh đó thì kinh hồn táng đởm, ngã xuống đất hét lên:" Thần là cận thị Nam Việt vương."
Không chỉ hắn, cả Lưu An cũng giật nảy mình:" Phùng công, những người này là ai?"
"Hẳn là người phụ trách bảo vệ điện hạ."
Có người bộ dạng tướng lĩnh tới kiểm tra người kia, trò chuyện rất lâu mới cho người rút, bọn họ biến mất rất nhanh, Lưu An còn chưa rõ họ rời đi thế nào.
Người kia tới gần Lưu An vẫn còn run:" Điện ... Điện... Điện ... Hạ, hạ ... Đại ... Đại ... Đại vương nhà thần ... Thần mời."
Người này sợ tới mức biến thành Chu Xương rồi.
"Ha ha ha, An tới rồi."
Triệu Đà cười vang ra đón, ông ta trước kia nói mình bệnh nặng, muốn ăn hưởng tuổi già ở Trường An, để nhi tử Triệu Thủy về Nam Việt xử lý quốc sự.
Chẳng hiểu bệnh nặng kiểu gì, chỉ thấy ông ta ngày càng tráng kiện, ăn thịt uống rượu, mặc giáp múa kiếm, giáp sĩ bình thường chẳng phải là đối thủ của ông ta.
Lưu An nghe nói vài chuyện của a phụ, nhưng nó không tin, a phụ sao có thể không phải do đại mẫu sinh ra chứ?
Bằng vào mức độ sủng ái của đại mẫu với a phụ, thân mật với mình, sao có thể không phải máu mủ.
Có điều với ông già hết sức sủng ái mình, thường tặng quà, nói chuyện hiền từ này, Lưu An cũng rất tôn kính.
Lưu An bái kiến Triệu Đà, Triệu Đà kéo nó ngồi xuống.
"Trong nước tặng ít đồ ăn, ta chưa đưa tới chỗ a phụ cháu, nếu y biết, e chẳng để lại bao nhiêu, nào, cháu ăn trước đi." Triều Đà hiền từ mời mọc:
Lưu An vừa ăn vừa kể chuyện cận thị kia thiếu chút nữa bị bắn chết. Triệu Đà cảm thán:" A phụ cháu thương cháu lắm đó, khi cháu xuống nông thôn, bên cạnh cũng có rất nhiều người như thế."
Nhận ra tâm tình Lưu An không tốt, Triệu Đà hỏi:" Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không ạ, chỉ có vài chuyện cháu nghĩ không thông."
"Điểm này cháu không bằng a phụ cháu rồi, y mà nghĩ không thông là gạt sang bên thôi."
"A phụ cháu chỉ chịu đựng giỏi hơn thôi, trước đó cháu tìm a phụ, phát hiện a phụ gõ nhịp nhảy mua một mình trong phòng, rất bi thương..."
“Vậy à?” Triệu Đà khẽ vuốt râu, thần sắc trở nên nghiêm túc, ngẫm nghĩ chốc lát, lần nữa sắc mặt thay đổi, cười khà khà:" Không sao, cháu đừng nghĩ nhiều, rồi có cách thôi."
Trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường cười ngốc nghếch xoa bụng Tào Xu, miệng lẩm bẩm:" Nữ nhi, nữ nhi, nữ nhi ..."
Tào Xu nhìn y:" Chuyện thiếp nói, bệ hạ nghe rõ chưa?"
"Nàng yên tâm, đợi nó về, trẫm nhất định đánh gãy chân." Lưu Trường gật liên hồi."
Tào Xu tức giận:" Tuổi nó như thế, sao có thể mê đắm nữ sắc. Thiếp nói mà, sao nó lại thường tới phủ Trương Thương như vậy, ra là thế? Uổng cho thiếp tin tưởng nó, lần này tuyệt đối không thể tha."
Lưu Trường phụ họa: "Trẫm biết, trẫm biết, nàng yên tâm, đừng để bị ảnh hưởng tới thai nhi, trẫm sẽ xử lý nó."
Lúc này Lưu An hồn vía để đâu đâu đi vào, sắc mặt Tào Xu tức thì trở nên khó coi:" An!"
"A, a mẫu, sao thế ạ?" Lưu An giật mình:
Lưu Trường vội đứng dậy:" Xu, nàng đừng giận, không tốt cho con, để trẫm xử lý nó, con theo ta."
Nói rồi xoay người đi vào phòng trong, Lưu An hoang mang đi theo.
"Nói, con làm gì thất lễ rồi?"
Lưu An do dự một lúc mới nói:" Con giấu a phụ tới phủ Nam Việt vương ăn uống."
"Hả?" Lưu Trường định chửi mắng mà nhịn được:" Thằng nhãi, con ở ngoài ngầm câu kết với nữ tử, ôm ôm ấp ấp, muốn làm a mẫu con tức chết à?"
Sau đó nhìn ra ngoài, hạ thấp giọng:" Sao, có xinh đẹp không?"
Lưu An chẳng hiểu sao:" Nữ tử gì ạ?"
Tào Xu đi vào, Lưu Trường lập tức đổi sắc mặt, cầm gậy gỗ lên:" Trẫm bảo ngươi trêu ghẹo nữ tử này, háo sắc này."
Tào Xu thấy Lưu Trường muốn đánh con, vội khuyên can.
Lưu An kêu lên:" A phụ, con trêu ghẹo dân nữ bao giờ?"
"Xá nhân Mao Trường nói."
"Gian tặc Mao Trường, ngậm máu phun người."
Thấy Lưu An không chịu nhận, Tào Xu tức giận:" Hắn nói con thích nữ nhi của Trương tướng, thường ôm vào lòng, cho ăn, hắn là chính nhân quân tử, chẳng nhẽ nói xấu con."
Lưu An im lặng chốc lát, hét lên:" A mẫu, nữ nhi của Trương tướng mới hai tuổi."
"Hả, Trương tướng tuổi cao như thế, làm gì có nữ nhi hai tuổi."
Tào Xu không tin, nhưng Lưu Trường tin, y biết lão sư mình là cái thứ gì:" Nàng xem, trẫm bảo mà, phải tin An, nàng cứ bắt trẫm đánh nó, giờ hay rồi."
Tào Xu tức mình:" Không phải bệ hạ nói thằng nhãi này nhiễm thói xấu, phải quản giáo à?"
"Tại nàng đoán lung tung, Mao Trường nói nhiều như thế, nàng nhớ đúng một câu, còn nghĩ xấu ..."
Nhìn phụ mẫu không đáng tin của mình, Lưu An ngửa đầu nhìn trời thở dài.
Lưu An đi rồi, Tào Xu ngần ngừ nói:" Bệ hạ nói xem, nên an bài hôn sự cho An không?"
"Nó mới mười ba mà."
"Thái tử thành hôn, hạn là ba năm, giờ định hôn, ba năm sau là vừa."
"Vậy nàng nhìn trúng ai rồi?"
"Tôn nữ nhà Lưu hầu đã hứa gả cho Bột, Khúc Nghịch hầu không có nữ tử, hay là chọn từ nhà Trương tướng."
Ba người mà Tào Xu nói là mỹ nam tử có tiếng ở Đại Hán.
"Không ổn, nàng thấy nữ nhi Vương Điềm Khải ra sao?"
"Ừm, sợ giống mẹ."
Hôn phối của thái tử chủ yếu do hoàng hậu quyết định, huống hồ nay thái hậu vẫn còn, thực ra chẳng có chuyện gì của Lưu Trường cả.
Hoàng hậu thiên hướng nhà Trương Thương, chủ yếu trong số đại thần khai quốc, chỉ nhà ông ta là có nữ nhi ngang tuổi Lưu An, mà thế lực tông tộc cũng không mạnh.
Lưu Trường thấy tông tộc của lão sư không mạnh, song lại quá đông.
Nếu Lưu An thành thân với nữ nhi Trương Thương, vậy Đại Hán có bao nhiêu hoàng thân?
Hoàng hậu và thái hậu tựa hồ thấy nhà Trương Thương được lắm.
Tuổi Trương Thương đã cao, đợi tới khi Lưu An kế vị thì ngoại thích chẳng có quyền lực gì, ngược lại giờ Trương Thương có thể trợ lực cực lớn cho Lưu An. Vì ông ta hiện là Đại Hán đệ nhất thần.
Lưu Trường không để ý chuyện đó, y đang có chuyện lớn phải làm.
"Đây là văn chương ngươi viết à?" Lưu Trường phẫn nộ ném giấy xuống đất:
Mã Hàn vương tuyệt vọng:" Bệ hạ, thần tận lực rồi."
"Ngươi là vua một nước, xem ngươi viết ra thứ gì, dù là trưởng tử kém cỏi của trẫm cũng viết tốt hơn ngươi."
Lưu Trường rất không hài lòng với bản kiểm điểm của Mã Hàn vương, không phải y muốn sỉ nhục họ, trong mắt Lưu Trường, hai người này có giá trị lợi dụng rất cao.
Hai ngoại vương này là mục tiêu giáo hóa của Đại Hán, muốn họ bị cảm hóa, thành khẩn nhận rai, để tin này truyền khắp nơi, như thế sẽ cổ vũ lòng người cỡ nào?
Lúc đó bọn họ có thể giúp Đại Hán vỗ về bách tính biên ải, đẩy mạnh tiến độ giáo hóa.
Lưu Trường cầm bản kiểm điểm của Giải Mộ Sấu lên, môi hắn liền run run, không ngờ Lưu Trường cười phá lên.
"Cả đời trẫm chưa thấy ai văn tài như ngươi, mở mắt rồi, mười chữ thì ngươi viết sai bảy ... Còn nữa, đoạn này ngươi sao chép đúng không? Sao chép thì phải đổi tên đi chứ ... Trẫm phải nói gì đây?"
"Thần sai rồi, thần khấu bái."
Lưu Trường nhặt tờ giấy của Cơ Miêu mà mình vừa vứt đi:" Cơ Miêu viết không tệ, khá lắm. Đi tìm Lục Giả, để ông ta trau chuốt lại, đăng báo, coi như nhận sai ... Ngươi cũng nói rồi, ngươi phạm tội cực ác, nhưng trẫm không giết ngươi, cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội."
"Vâng!"
Cơ Miêu liền bị giáp sĩ giải đi.
Lưu Trường ánh mắt phức tạp nhìn Giải Mộ Sấu đang run lẩy bẩy, cuối cùng tha cho cái mạng chó của hắn, người có trình độ văn hóa thấp như thế hiếm có, giết đi tiếc lắm.
"Ngươi về học lại rồi viết, chứ cái này phát công báo, trẫm và ngươi cùng để tiếng thối vạn năm."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com