"A mẫu !"
Lưu Trường đi vào Vĩnh Thọ điện, tay còn ôm hai quả dưa hấu lớn.
Lữ hậu không chỉ có một mình, Mao Trường quỳ bên cạnh, đầu cúi thấp.
"Ngươi về đi, nếu có chuyện khác thì tới bẩm báo."
"Vâng!"
Mao Trường đứng dậy, bái biệt Lữ hậu, lại bái biệt Lưu Trường rời đi.
Lưu Trường nhìn hắn thở dài:" Hai xá nhân bên cạnh An, một nghe con, một nghe a mẫu, An sao thảm thế?"
"An có tiến bộ, con có biết nó đang làm gì không?"
"Không biết, nó đang làm gì ạ?"
"Nó đang ở tướng phủ, xem thống kê các nơi, nghe nói muốn tìm ra học vấn trị quốc để người thiên hạ đều có cơm ăn."
"Làm gì dễ thế, bằng thằng nhãi đó tìm được cái gì chứ? A mẫu, kệ nó, con chuyên môn sai người mang dưa hấu từ nước Nam Việt tới, a mẫu thử đi." Lưu Trường theo thói quen dùng ống tay áo lau dưa hấu:
Lữ hậu nheo mắt nhìn ống tay áo đen xì.
"A mẫu, hôm nay con đi canh tác nên làm bẩn áo, không thể trách con." Lưu Trường lên tiếng trước:
Lữ hậu quay đầu đi khỏi nhìn cho đỡ phiền, Lưu Trường cắt dưa đưa bà, bà ăn thử, cảm giác không tệ.
"Nói đi, lại có chuyện gì?"
"A mẫu nói gì thế, con không thể tới thăm ..."
Bắt gặp ánh mắt của a mẫu, Lưu Trường thu những lời vô nghĩa lại:" Thế này, được con gợi mở, đám Nông gia phát triển nhiều kỹ thuật muốn truyền bá cả nước, dựa vào báo có vẻ không đủ. A mẫu nói có cách nào để nhanh chóng phổ biến cả nước?"
"Không có." Lữ hậu vừa nói xong thấy thằng nhãi ỉu xìu, còn liếc quả dưa hấu, bà tức giận:" Sao, ta không có cách thì phải bồi thường dưa hấu à?"
Lưu Trường rối rít xua tay:" Không, không ạ."
"Thực ra cũng đơn giản, năm xưa nước Tần chế định luật pháp, con biết vì sao thiên hạ đều biết rất nhanh không?"
"Không biết ạ." Lưu Trường lắc rất dứt khoát:
Lữ hậu kìm nén không tìm cái gậy:" Khảo hạch chính tính, đưa điều luật đó vào trong khảo sát thành tích của quan lại."
"Làm thế e khơi lên thói giả dối, thậm chí hại nông."
"Cái gì cũng có hai mặt, con muốn nhanh thì ắt có chỗ hại, làm gì có chuyện vẹn toàn, nhưng có thể dựa vào Tú Y hạn chế mặt hại ... Chính sách nào cũng vậy, không thể chỉ có lợi mà không có hại, chỉ cần làm cho nhiều lợi ích, dự phòng cái hại của nó. Thường ngày ta bảo con xem sách Hàn Phi Tử, con không chịu, nếu chịu đọc thêm vài lượt thì không phải tới mức cứ phải hỏi kế ta."
"Con không thích Hàn Phi Tử."
"Vì sao?"
"Khi con sáu tuổi, a mẫu dùng sách của Hàn Phi Tử chất vấn con, còn đánh con một trận."
Lữ hậu hít sâu một hơi, năm xưa đánh nó ít quá rồi:" Về đi, phải rồi, hôm nay Xu chuyển tới ở cùng ta."
"Hả? A mẫu, con đọc được chưa, a mẫu cần gì làm thế, giờ con đọc ngay, a mẫu sao lại uy hiếp con như thế, con là con ruột của a mẫu mà."
"Xu có thai rồi."
"Hả??" Lưu Trường ngẩn ra:" Không phải chứ, hôm qua bọn con ... Khụ khụ, thật ạ?"
"Thái y lệnh kiểm tra rồi, đã được mấy tháng. Trường ... Xu không còn trẻ nữa, vài chuyện, ta không thể nói với con, nhưng con phải biết! Người khó sinh mà chết đa phần là vì có tuổi, Khanh và Nga còn trẻ, con tự xem mà làm."
Lưu Trường cúi đầu:" Con biết rồi."
Lữ hậu thấy thằng nhãi này chẳng hề để ý, hỏi:" Sao không vui?"
"Chắc chắn lại là một thằng nhãi, có gì mà vui ạ?"
"Chưa chắc, Hạ Vô Thư nói, mạch của Xu đập bình ổn, đại khái là nữ."
"Lúc Lương và Tứ sinh ra, ông ấy cũng nói thế. Dù sao con nhìn thấu rồi, con không có số sinh nữ nhi."
Cho dù nói vậy, Lưu Trường vẫn mang lễ vật đi gặp Tào Xu, tươi cười vỗ về thê tử. Về phần Tào Xu, nàng không kích động, bình tĩnh nhận quà của Lưu Trường, nhìn ống tay áo đen xì của y mà lắc đầu.
Nàng nhìn phía trước, đại nữ nhi Phàn Khanh đang kích động cùng nhị nữ nhi Ung Nga đang bàn luận chuẩn bị đồ chơi gì cho bọn trẻ con.
Đại nhi tử Lưu Trường cướp thịt của nhị nhi tử Lưu An.
Tam nhi tử Lưu Bột nằm trên mặt đất nhìn hai đứa đệ đệ bò như giun khắp phòng.
Nàng ngửa đầu lên trời thở dài.
Năm xưa sao mình lại bị cục đá nát đó lấy mất trái tim chứ?
"Trương tướng!" Lưu An cung kính hành lễ bái kiến Trương Thương:
Trương Thương gật đầu, vẫn chuyên tâm vào việc, Phùng Đường không vui, định lên tiếng, Mao Trường giữ lấy.
Lưu An nhận ra, cười nói:" Các ngươi ra sân nghỉ ngơi đi."
Mao Trường kéo Phùng Đường ra ngoài.
"Dù là tam công, sao có thể vô lễ với thái tử." Phùng Đường ra ngoài vẫn cố ý nói to:
Mao Trường đành kéo ông ta đi thật xa:" Trương tướng là sủng thần của bệ hạ, cả tả tướng cũng không bằng. Đừng nói bất kính với thái tử, dù đánh thái tử một trận, bệ hạ cũng không hỏi tới."
Cùng với chính sách hưng nông thực thi, địa vị của Trương Thương ngày một cao, mơ hồ đã đạt tới tầm Tiêu Hà năm xưa.
Phùng Đường rất giận:" Dù được sủng ái tới mấy vẫn là thần tử, sao có thể khi quân?"
"Điện hạ không nói gì cả, bỏ đi ... Không thể đắc tội với ông ấy."
Hai xá nhân của Lưu An tính cách bổ xung cho nhau, Mao Trường cẩn thận, Phùng Đường cương liệt, giữa hai người không có mâu thuẫn gì, quan hệ rất tốt.
Đây không phải là lần đầu thái tử tới tướng phủ, gần đây thái tử là khách quen ở nơi này.
Trương Thương có tiểu nhi nữ, thậm chí ngày ngày đừng ngoài cửa, muốn nhìn vị ca ca rất đẹp kia.
Mỗi lần ngồi lâu bụng Trương Thương hơi đau, đó là vì ông ta béo, ngồi lâu bụng bị dồn ép, nhiều lần ông ta muốn giảm béo, nhưng số thịt này không sao đuổi đi được. Với người thích ăn như Trương Thương, giảm béo là hình phạt thảm khốc thứ hai thiên hạ, thứ nhất là thiến.
Ông ta đứng dậy, xoa cái bụng tròn, nhìn Lưu An đang cầm bút viết, đi tới bên xem.
Lưu An đang xem biểu đồ thống kê sản lượng lương thực, biểu đồ tăng trưởng hộ tịch, diện tích đất canh tác, sau đó tính toán. Dựa theo bình quân lương thực mà xét thì Đại Hán không nên có người bị chết đói.
Vấn đề là lương thực không thể phân chia đều cho bách tính, sáu thành, không, tám thành rơi vào tay đại hộ.
Lưu An đặt bút xuống, cắn răng trầm tư, chợt chú ý có người bên cạnh, giật này mình:" Trương tướng ..."
"Sao không tính toán tiếp?"
"Trương tướng nói xem có cách gì để lương thực phân phối đều hơn một chút không?"
"Thái tử hỏi chuyện này làm gì?"
"Nếu không làm được thì dù sản lượng tăng lên bao nhiêu cũng vô ích, vì lợi ích không tới được nông dân. Sản lượng lương thực ở nước Lương cực cao, nhưng lương thực trong nhà bách tính chỉ hơn nước Triệu một chút, giàu có nhất vẫn là quyền quý."
Trương Thương lắc đầu:" Muốn chia đều giàu nghèo, cùng sang hèn đâu dễ."
"Nếu ta thiết lập đất ruộng mang tính tập trung quy mô lớn, để bách tính cùng canh tác, thống nhất phân phối liệu có được không?"
"Sao điện hạ cũng học Nho gia, muốn quay về thời cổ rồi? Điện hạ vẫn đang tuổi học tập, lão sư thần nói, để đạt tới trình độ nghiên cứu học vấn, người học tập năm mươi năm mới có thành tựu ... Điện hạ mới hơn mười tuổi, không cần gấp."
"Điện hạ đừng nghĩ nhiều, ăn đã."
Trương Thượng kệ Lưu An không vui, kéo nó đi ăn.
Cơm nước nhà Trương Thương không nhiều, nhưng phong phú, gì cũng có.
"Điện hạ ăn thịt đi, ăn thịt cũng phải có cách, ăn sống nuốt tươi như bệ hạ, mất cả vị ...."
Trương Thương truyền thụ cách ăn uống của mình, mặt đầy vẻ hưởng thụ, Lưu An đành gật đầu phụ họa.
"Trương tướng, rốt cuộc sao có thể chia đều giàu nghèo?"
"Không làm được." Trương Thương đáp rất dứt khoát:
Lưu An không vui:" Nếu không sao có thể để cả thiên hạ ăn no."
"Cái đó cũng không làm được."
Lưu An sững sờ:" Ngài nói ba mươi năm mà, còn đưa ra nhiều chính sách như thế??"
Trương Thương lắc đầu:" Đừng nói ba mươi năm, dù ba trăm năm, ba nghìn năm cũng không thể khiến tất cả mọi người chẳng phải lo cơm áo ... "
Lưu An không hiểu ra sao:" Vậy chẳng phải ngài đang kéo cả Đại Hán làm việc uổng công vô ích à?"
Trương Thương ưu nhã gắp miếng thịt, chấm qua tương mới cho vào miệng:" Sao lại uổng công vô ích, thời gian qua hẳn đã có rất nhiều bách tính vì chính sách hưng nông mà thêm vài bữa no ... Công cụ sắt, cày đạp chân giúp bách tính tiết kiệm được sức lực, trồng thêm được nhiều lương thực ... Điện hạ ăn đi."
"Rồi sẽ một ngày có người phát hiện ra, không cách nào để toàn thiên hạ ăn no, nhưng khi đó bọn họ sẽ đưa ra chính sách tốt hơn của thần."
"Tích nước chưa chắc thành biển, nhưng có thể giải khát."
"Có điều những lời này nếu ở ngoài, thần sẽ không thừa nhận đâu."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com