"Lão sư, chúng ta thực hiện chính sách trọng nông một thời gian rồi, vì sao vẫn chưa thấy có hiệu quả? Bách tính thiên hạ được ăn no chưa?" Lưu Trường lo lắng trùng trùng ngồi bên Trương Thương, mặt đầy lo âu:
Trương Thương nhấp ngụm nước:" Bệ hạ, thần mới làm quốc tướng ba tháng thôi, nếu có thể khiến thiên hạ được ăn no thì thần không làm quốc tướng nữa mà ra đảo Bồng Lai làm thần tiên rồi."
"Vậy trẫm còn phải đợi bao lâu?"
"Ba mươi năm, nếu các chính sách thực thi thuận lợi, nếu có vấn đề sẽ càng lâu hơn. Theo tính toán hiện nay của thần, đến sang năm, sản lượng lương thực của Đại Hán sẽ tăng gấp ba lần."
Lưu Trường vội hỏi:" Vậy muốn cả thiên hạ ăn no thì sản lượng lương thực tăng thêm bao nhiêu lần??"
Trương Thương nhấp một ngụm nước:" Bệ hạ, cái này không dễ tính, bệ hạ yên tâm đợi là được."
Lưu Trường nhe răng cười:" Lão sư chớ lừa trẫm, nghe nói trong phủ lão sư tập trung đám người giỏi số, cả ngày tính toán. Người khác không tính ra thì trẫm tin, nếu nói ngay cả lão sư cũng không tính ra thì trẫm không tin."
Trương Thương hơi do dự:" Muốn tăng cường sản lượng lương thực cần lượng lớn nhân lực, mà người lại tiêu hao lương thực ... Ba mươi năm sau nếu sản lượng lương thực gấp 47 lần bây giờ thì bách tính ăn no."
"Bốn bảy lần ..." Lưu Trưởng lẩm bẩm:
Trương Thương không dám nói là sợ thằng nhãi này sợ mất tinh thần, vội nói:" Kỳ thực một số thứ của thượng phương có thể giúp sản lượng tức khắc tăng lên gấp bội, bệ hạ không cần để ý tới con số này ..."
"Ha ha ha !" Lưu Trường ngửa đầu cười to:" Trẫm còn tưởng bao nhiêu chứ, chỉ hơn 47 lần à? Mỗi năm tăng thêm hai lần thì hơn 24 năm là được rồi."
Lưu Trường cười cực kỳ sáng lạn tự tin.
Có lẽ nụ cười tràn trề tự tin mạnh mẽ đó cũng cảm hóa Trương Thương, ông vuốt râu, dù sao năm nay hoàn thành số gấp đôi kia, gần thêm mục tiêu một bước. Không nói chuyện này nữa, chuyển sang chuyển vui:" Nghe nói bệ hạ gần đây bắt ngoại vương tới hoàng cung sỉ nhục."
"Hả? Sao trẫm lại sỉ nhục họ chứ? Trẫm chỉ nghe theo kiến nghị của Phù Khâu công, đang giáo hóa họ, giúp họ nhận thức được sai lầm của mình."
Trong đại hao đình úy, Mã Hàn vương và Phù Dư vương nhìn cái bàn trước mắt, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Những 5000 chữ, Đạo Đức Kinh còn chưa tới 5000 chữ.
Mã Hàn vương còn đỡ, ông ta từ nhỏ tiếp nhận giáo dục Trung Nguyên, bất kể văn chương hay thi phú đều không làm khó được. Còn vị ở Phù Dư thì tự học thành tài, trình độ văn hóa còn thấp hơn Lưu Trường, biết đọc biết viết, nhưng viết không nhiều.
Mã Hàn vương đem toàn bộ sai lầm có thể nghĩ tới viết ra, thậm chí lặp đi lặp lại, nhưng dù nhận sai thế nào cũng không gom đủ 5000 chữ.
Phù Dư vương nhìn trang giấy có mười mấy chữ, mặt đã viết đầy hai chữ tuyệt vọng, hắn đặt bút xuống.
"Thôi, để bệ hạ trực tiếp xử tử đi."
Xe ngựa chầm chậm rời Trường An, có đại thần đề nghị, hi vọng bệ hạ giảm bớt số lần ra ngoài, vì mỗi lần Lưu Trường ra ngoài là trong thành xảy ra ách tắc. Cổng thành phải phong tỏa, không cho ai khác đi ra vào, bách tính phải đi đường vòng, rất bất tiện.
Nay Trường An có 12 cổng thành, nhưng vì người qua lại thực sự quá nhiều, bình thường đã dễ xảy ra ách tắc.
Lưu Trường biết việc này vung tay một cái, hạ lệnh mở riêng một cổng thành cho hoàng đế ra vào, về sau không chiếm dụng cổng thành khác nữa.
Lưu Trường nhảy khỏi xe, nhìn xung quanh.
Đây là ruộng thí nghiệm, diện tích rất lớn, phóng mắt nhìn tới, hai bên là kênh đào, không phải loại kênh có thể đi thuyền, kênh rất nhỏ, dù ném Như Ý xuống cũng không dìm chết được. Trên bờ kênh trồng rất nhiều cây, nhìn xa xa thấy một màu xanh ngắt.
"Đám Nông gia này đúng là đi tới đâu trồng tới đó." Lưu Trường cảm khái, Nông gia có hai chủ trương, một là làm ruộng, một là trồng cây:
Lữ Lộc nhớ ra một chuyện cười nói:" Chu tướng sửa trì đạo, có Nông gia tới tìm, hi vọng ông ấy trồng cây hai bên trì đạo, bị Chu tướng nổi giận đuổi đi."
Lưu Trường cười to, tên đó hẳn bị chửi thảm.
Loan Bố tới bái kiến:" Bệ hạ nói sáng tới mà, sao trì hoãn tới chiều?"
Lưu Trường chỉ Lữ Lộc mắng:" Tại tên này, trên đường thấy mấy con dã thú liền nhảy xuống săn, lỡ hết thời gian."
"Đúng rồi, tại thần, tại thần hết ..." Lữ thị trung cay đắng nhận tội:
Loan Bố còn chẳng hiểu lỗi của ai sao, không nhiều lời nữa, dẫn họ đi. Ruộng thí nghiệm nơi này được phân chia từng mảng rất đẹp, mỗi mảnh ruộng có người đứng bên cạnh, đợi bệ hạ hỏi chuyện.
Lưu Trường cho gọi Đổng An Quốc tới hỏi:" Trẫm nghe nói cây cối mà trồng quá gần ruộng thì ảnh hưởng tới thu hoạch, sao các ngươi trồng cây ở đây?"
Đổng An Quốc hắng giọng:" Bệ hạ, kỳ thực cây trồng có lợi cho đồng ruộng, Hứa Tử nói, trồng cây ở hoang mạc có thể biến đất không thể canh tác thành đất màu mỡ, trồng cây ở bên sông có thể ngăn lũ. Nơi mà cây trồng xanh tươi là chỗ ít tai họa nhất, đạo tự nhiên ở đó, vạn vật sinh trưởng ở đó ..."
Lưu Trường trầm tư, không rõ nghĩ gì, mãi mới hỏi:" Hứa Tử là ai?"
Nếu người trước mắt không phải là hoàng đế, Đổng An Quốc đã sắn tay áo lên đánh rồi:" Là Hứa Hành Tử, thánh của Nông gia."
"À, à, trẫm nhớ ra rồi, là người được Mạnh Tử khen là lưỡi Nam Man chứ gì?"
Mặt Đổng An Quốc càng đen.
Loan Bố không nhìn tiếp được nữa, nói:" Bệ hạ đi xem tình hình ruộng đồng đi."
"Được."
Lưu Trường đi men ruộng, nghe người nơi này nói tới biện pháp thử nghiệm tăng sản lượng, có cái rất thành công, sản lượng tăng vọt, có cái cây chết. Dù là thành công hay thất bại bọn họ đều không buồn, Lưu Trường hỏi tới, một quan lại đáp:" Bọn thần không thất bại, chỉ loại bỏ đi một phương pháp sai lầm thôi."
Lưu Trường nhỏ giọng hỏi Lữ Lộc:" Sao câu này nghe quen quen."
"Không phải lời trong Cách học của bệ hạ à? Sách đó đúng là bệ hạ viết chứ?"
"À, đúng, đúng, nhớ rồi, đúng là lời của trẫm."
Lưu Trường đi tới một mảnh ruộng, hỏi:" Nghe nói mảnh ruộng này có năng suất cao nhất, vì sao làm được?"
Quan lại cúi người hành lễ:" Bệ hạ, là thế này, trước tiên thần chia ra rãnh và luống, trồng cây ở trong rãnh. Trong quá trình đó trừ cỏ thì đẩy đất luống xuống rãnh bồi dưỡng cây. Lần thứ hai canh tác đổi vị trí luống và rãnh ... Như thế vừa giữ sức đất, vừa chống sâu bệnh, mỗi mẫu trên một hộc."
"A, trên một hộc à?" Lưu Trường sáng mắt:" Khá lắm, khá lắm! Lộc! Thương trăm ... Ba trăm vàng ..."
Tình huống ruộng thí nghiệm hiện giờ làm Lưu Trường hài lòng, nhưng mà nghĩ tới kiểu chơi lớn như nước Lương, dặn:" Loan Bố, làm cho tốt, đừng để thua nước Lương."
"Vâng!"
"Còn ngươi An Quốc, Nông gia các ngươi phổ biến kỹ thuật thế nào?"
Đổng An Quốc đáp:" Bệ hạ, bọn thần đi tới từng nhà ..."
Lưu Trường xua tay:" Vậy ngươi nghĩ dùng cách nào phổ biến được nhanh nhất tới các nơi?"
"Báo ạ."
"Lên báo chỉ là cách cơ bản nhất, có điều trẫm sớm muộn cũng nghĩ ra cách tốt hơn."
Nay Lưu Trường không nghĩ ra cách nào khác, nên y không làm khó bản thân, tạm gác vấn đề này sang bên, tiếp tục hứng thú đi xem ruộng. Thi thoảng cúi xuống chọc tay vào đất, lúc cải giày đi trên bờ ruộng.
"Kỳ thực trẫm thấy, so với việc trồng cây hai bên trì đạo, không bằng cây ăn trái, nếu đi đường mệt có thể thuận tay hái ăn."
Đổng An Quốc gặp khó:" Bệ hạ, trồng cây ăn quả không dễ."
"Nghe nói thời Chu tướng, Nông gia các ngươi có người khuyên ông ấy trồng cây bên trì đạo hả? Chuyện này là thật?"
"Vâng, khi đó Chu tướng giận khác thưởng, chửi ầm ĩ, nói là người vô dụng, làm việc vỗ nghĩa."
"Sao ngươi biết rõ thế?"
"Chính thần là người đó."
"Ha ha ha ... Trẫm nói thằng ngốc nào đi trêu Chu tướng, té ra là ngươi."
Lưu Trường đang cười đột nhiên nhảy xuống ruộng, hái một quả dưa:" Dưa hấu? Các ngươi trồng được cả dưa hấu ở đây à? Khá lắm."
Nói rồi lau ngoài vỏ của quả dưa, ngồi xuống đập nhẹ lên đầu gối, tức thì quả dưa nứt làm hai, Lưu Trường lấy tay moi ruột dưa hấu ăn, bộ dạng đó bảo y không phải là bạo quân cũng không ai tin.
Lưu Trường ăn tới nước dưa hẩu chảy ướt áo, Loan Bố lại ngửa đầu nhìn trời:" Ài ..."
"Loan Bố, ngươi thở dài cái gì, ăn cùng đi."
"Làm vậy thất lễ, sao có thể như thế?"
Lưu Trường thị sát ruộng thí nghiệm xong, tán dương Loan Bố, đánh giá rất cao công tác của hắn.
Rất ngon!
Khi rời ruộng thí nghiệm, bụng Lưu Trường tròn xoe, ăn no rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com