Tướng quân Tần Đồng tới bái kiến, Lưu Trường liền sai người gọi cả Triều Thác.
Khi hai người quỳ trước mặt, Lưu Trường nói:" Tần tướng quân, trước đó trẫm hạ lệnh thủ tốt biên ải truân điền, thượng thư lệnh Triều Thác dâng thư nói, sợ tướng lĩnh thủ biên tham ô, nên đặt giáo úy quản hạt. Triều Thác muốn lập tám giáo úy truân điên."
"Trẫm muốn thiết lập một vị truân điền tướng quân, khanh xuất thân nông hộ, quen thuộc chuyện nhà nông, quanh năm thủ biên, trẫm cho rằng chuyện này thích hợp với khanh, khanh thấy sao?"
"Thần giỏi việc binh, nếu bệ hạ lệnh thần thống soái sĩ tốt, thần không hai lời, chỉ là ..." Tần Đồng bộ dạng muốn từ chối lại không dám:"
"Đại quân xuất chinh đều dựa vào lương thực truân điền, khanh xem thường là sao?"
"Không phải thần xem thường ..." Tần Đồng hay dở gì cũng là khai quốc công thần, bảo ông ta đi làm ruộng, ông ta tất nhiên kháng cự:
Lưu Trường tiếc nuối nói:" Hoài Âm hầu nói khanh là người tỉ mỉ, có thể gánh trọng trách này, ài, xem ra trẫm phải tìm người khác vậy."
"Hoài Âm hầu tiến cử thần à?" Giọng Tần Đồng cao lên:
"Đúng, có điều khanh không muốn thì ..."
"Muốn, muốn, thần muốn." Tần Đồng vội nói:" Có điều nữ nhi thần sắp thành hôn, có thể cho thần hoãn vài ngày, sau hôn lễ mới đi."
"Tất nhiên là được." Lưu Trường phất tay:"Gả cho nhà nào thế?"
"Nhà Bình Dương hầu ạ."
"Ha ha ha vậy chúng ta là thân thích rồi, không tệ, không tệ, Tào Kỳ từ nhỏ thông tuệ lại bổn phẩn, gả nữ nhi cho hắn, không lo bị ủy khuất. Có điều Tào Kỷ còn nhỏ, dù thành hôn, muốn bế cháu vẫn phải đợi một thời gian."
An bài xong chuyện Tần Đồng phụ trách truân điền, Lưu Trường bảo ông ta về lo chuyện thành hôn, nhưng giữ Triều Thác lại.
"Thác ..." Lưu Trường ánh mắt phức tạp nhìn hắn:
Nếu nói Triều Thác là năng thần, tên này nói rất hay, kết quả thực chiến là bị Triệu Bình xử lý gọn ghẽ. Bảo hắn không phải thì hắn lại có nhiều kế hay, như lần truân điền này.
Trương Thương cực kỳ khen ngợi, cho rằng đây là cách giải quyết vấn đề chi phí vận chuyển quá cao của quân lương.
"Nếu truân điền mà thành, tính đại công cho ngươi."
"Đa tạ bệ hạ, thần chỉ giải âu lo cho quân vương, nếu có ích với chuyện nông, vậy là đủ rồi. Bệ hạ muốn mở ra thịnh thế chưa từng có, muốn thiên hạ được ăn no, thần tuy bất tai, nhưng nguyện toàn lực phò tá bệ hạ."
Triều Thác nói rồi lấy một bản tấu chương trong ống tay áo ra, cung kính dâng lên:
"Bệ hạ, nước Tần thủ biên, vốn chỉ phái sĩ tốt tới, lại đem đất đương địa thưởng cho họ, để họ định cư, không cho họ về. Những sĩ tốt đó vốn muốn thông qua quân công để được đất canh, kết quả thưởng biến thành trừng phạt, có được đất cằn, lại không được về nhà ... Đây chính là chỗ thất bại của chế độ thủ biên nước Tần. Thần cho rằng, di dân biên ải, tiền đề là tự nguyện, không được bức bách."
"Phải để họ an lạc, không nhớ về cố hương nữa."
"Thần thấy bách tính bây giờ nhà nhiều con cái, đất đai thì ít, sau khi họ qua đời thì để lại cho con trưởng, số còn lại tự kiếm sống. Nếu chúng ta có thể tổ chức số còn lại này lên biên ải canh tác, bổ sung nhân khẩu biên ải, trăm năm sau biên ải không khác gì Trung Nguyên."
"Bởi thế trừ thủ biên truân điền, thần còn muốn tổ chức người tự nguyện truân điền, phân ra quân truân và dân truân. Triều đình phủ trách xây dựng thành trì, cung cấp vật tư giúp họ định cư."
"Thần được bệ hạ nhắc nhở nên hoàn thành tấu chương này, chưa được hoàn thiện, xin bệ hạ chỉ điểm."
Lưu Trường thích mấy lời cuối này:" Ha ha ha, khanh là năng thần, nếu là quân vương như Triệu vương đã không bảo vệ được khanh. Có trẫm ở đây, không cần sợ gì hết, có gì cứ nói."
"Thần tuân vương sự, có gì phải sợ."
Nước Hà Tây, vương đô.
"Ài ..." Lưu Tường uống một ngụm rượu, chỉ thấy rượu sao mà chát vậy:
"Đại vương, đây là sáu tòa thành trì mới xây, thần chuẩn bị thiết lập một giáo trường..."
Lưu Kính ngồi trước mặt Lưu Tường bẩm báo, Chu Bột ngồi cách đó không xa, mặt lạnh lùng:
"Được, cứ làm theo ý khanh." Lưu Tường gật đầu qua loa:
Lưu Kính cau mày:" Bệ hạ phong đại vương làm Hà Tây vương, ủy thác trọng trách, đại vương lại đối đãi với quốc sự vậy à?"
"Lưu tướng không biết ...."
Lưu Tường liền kể hai vị đại lão về mối tình đầu bi thảm của mình.
"Đường đường là chư hầu vương lại vị một nữ tử mà bi thương? Lý nào lại thế!" Lưu Kính phẫn nộ bỏ đi:
Lưu Tường ủy khuất lại cầm rượu lên uống.
Ở thời đại sùng bái chủ nghĩa anh hùng này, hành vi của Lưu Tường đúng là hoang đường.
Chu Bột đứng dậy, ở nước Hà Tây, Lưu Tường quan hệ rất tốt với các vị đại thần, chỉ Chu Bột là người lãnh đạm, thường ngày không để ý tới hắn. Lưu Tường cũng không dám gần gũi không đi.
Vậy mà Chu Bột lại bước tới cầm chén rượu trước mặt hắn uống cạn:" Uống rượu giải sầu không phải hành vi của nam nhi, lập công huân trước, sau đó cưới nàng."
"Nhưng nàng đã gả cho người khác."
"Cho nên mới cần lập công."
"Làm gì ạ?"
"Đợi đại vương cướp nàng đi, có thể dùng quân công miễn trách phạt."
Lưu Tường ho khù khụ, ho tới chảy nước mắt, hoang mang ngẩng đầu lên:" Thái úy, làm vậy có thích hợp không?"
"Vậy phải xem đại vương có thấy thích hợp hay không."
Nước Tây Đình, Lưu Khải đang đọc thư, xem lướt qua một cái liền hừ khẽ đặt sang bên.
Kỷ Thông hồ nghi hỏi:" Hà Tây vương gửi thư tới, phải chăng có chuyện lớn gì?"
Lưu Khải khinh thường nói:" Chuyện riêng thôi, không đáng nói tới. Kỷ tướng, chuyện mời vương các nước tới thế nào rồi?"
"Thần phái người đi báo, mùng 10 tháng sau có thể cử hành yến hội."
"Tốt lắm, nay Hoàn Âm hầu ở phía bắc bình định các nước Tây Vực, sao chúng ta có thể ngồi nhìn, phải hỗ trợ trong khả năng. Các vương Tây Vực phải là một thể, bỏ đi thành kiến. Kỷ tướng phụ trách liên lạc chư hầu, đảm bảo đường vận lương cho đại quân an toàn."
"Vâng!"
Kỷ Thông đi rồi, Lưu Khải quay sang Chất Đô, mặt không hiền hòa như vừa rồi.
"Trong nước quá tản mạn, lương thực sản xuất ra không đủ ăn, phải mượn triều đình, thật không nên. Khanh phụ trách nông canh, toàn lực thúc đẩy cày cấy, lấy phương thức quản lý sĩ tốt mà quản lý địa phương. Trừ đi cái thỏi tản mạn, nếu chỉ tiêu không đạt được, dùng cực hình. Còn có công thưởng tước vị, phát đất, tiền tài, nô lệ ..."
Chất Đô ngẩn người:" Đại vương vừa tới, nếu dùng nghiêm lệnh ..."
"Không sao, cả nước già chỉ có chục vạn, nếu cứ làm theo quy củ, nói gì tới thịnh trị. Phải học cách nước Tần, đó là cách cường thịnh nhanh nhất."
"Vâng!"
Triều nghị kết thúc, sắc mặt Quý Bố không dễ coi, thực ấp của ông ta vốn không nhiều, giờ lại giảm đi 300.
Đương nhiên ông ta không bận tâm tới thực ấp, chủ yếu về vấn đề quan lại, dù có Tú Ý phối hợp cũng khó giám sát hết.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Có đại thần đề xuất phục hồi trọng hình, nếu không quan lại không biết sợ.
Quý Bố đang suy nghĩ việc này, Trương Bất Nghi cười ha hả đi tới.
"Bố, ông vừa mới thay vị trí của ta, sao lại làm ra chuyện như thế?"
Nghe lời vô sỉ đó, Quý Bố không biết nói gì, mình làm ngự sử được bao lâu đâu, rõ ràng là vấn đề ngươi để lại khi đương quyền, song ông chẳng so đo:" Có cách gì hay."
"Có ý tưởng sơ bộ, tới phủ ông trò chuyện đi."
"Được."
Trong thư phòng Quý phủ, Trương Bất Nghi hỏi:" Ông nói, người đầu tiên phát hiện gian quan là ai?"
"Bách tính." Quý Bố đáp không cần nghĩ:
"Đúng, ông nói xem, nếu chúng ta để bách tính có thể trực tiếp dâng thư lên hoàng cung cao trạng quan lại, hoặc lập cơ cấu chuyên phụ trách việc này có tác dụng không?"
"Ồ, ngươi định tham khảo thời Chu à? Ta thấy cũng được, có thể lập một phủ, gọi là khấu hôn phủ, do xa tư mã phụ trách."
"Cho dù bách tính không dám dâng thư, đám quan lại địa phương biết chuyện này, trong lòng ít nhiều biết sợ, không dám tùy ý ức hiếp bách tính."
Hai người nhanh chóng bàn bạc việc này, từ quy mô quan lại, bổng lộc, tới quá trình thụ lý vụ án, cùng cách xử lý."
Chỉ là Quý Bố hồ nghi hỏi: "Sao vừa rồi không nói trên triều nghị?"
"Chuyện chưa chắc sao có thể nói ra, bệ hạ yêu dân, tính tình cấp thiết, nếu làm vội sẽ gánh tiếng ác. Nếu ông làm, dù có vấn đề, đó là lỗi của ông."
"Chuyện này ngươi nghĩ thật chu toàn."
Quý Bố chỉ biết lắc đầu, tên này nhắc tới hai chữ bệ hạ là tăng thêm ngữ khí, thần sắc cuồng nhiệt: "Được, ta biết rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com