Hôm sau Lưu An từ sáng sớm đã đi bái kiến Cái công.
Khi Lưu An đi vào phòng, Cái công cố chấp sai người đỡ mình dậy.
Đám đệ tử đành dùng gối kê sau lưng ông, một trái một phải đỡ mới miễn cưỡng giúp ông ngồi được, không coi là thất lễ.
Lưu An cung kính cúi người bái kiến ông già gầy gò này:" Cái công!"
"Sớm nghe Hoàng Lão có tân thánh, nay mới được gặp."
"Tiểu tử hậu học, sao dám xưng thánh."
"Biết cái đó là đã có tư cách đại gia rồi, người đời thổi phồng học vấn của ngươi là vì thân phận thái tử của ngươi. Ngươi phải nhìn rõ điểm này, nếu để chìm đắm vào đó thì học vấn không tiến được. Đừng tưởng vài câu xưng thánh mà nghĩ học vấn đã tới mức đó."
Lưu An cứ cảm giác Cái công đang ám thị gì đó, nhưng nó không dám phụ họa.
Cái công hỏi:" Ngươi giải đáp thư tịch Hoàng Lão, sao lại dùng nội dung Nho gia?"
Lưu An bình tĩnh đáp:" Học vấn Nho gia vốn bắt nguồn từ Hoàng Lão ta."
Ông già đã nằm liệt giường ba năm nghe câu đó vui vẻ thiếu chút nữa nhảy lên:" Đúng, đúng, đúng là thế ... Ngươi thấy Cách học ra sao?"
"Hoàng lão ta từ lâu đã đề ra khái niệm lực, vật, cách, khiến nhiều phải thoát khỏi nói suông, bắt đầu hướng về hiện thực. Đây là căn bản của Hoàng Lão ta, người học Hoàng Lão, không thể không học Cách học."
Cái công mặt đỏ bừng bừng, kích động không nói lên lời, đám đệ tử sợ hết hồn, sợ lão sư quá khích rồi ...
Lưu An cũng chẳng hiểu ra sao, ông già này sao lại kích động như thế?
Cái công cố nén mừng rỡ trong lòng:" Ngươi thấy tồn vong của học thuyết Bách gia sẽ thế nào?"
"Nhất định Hoàng Lão là căn bản, các phái phò tá ..." Lưu An không dám nói nhiều nữa, sợ tiễn luôn lão sư của a phụ lên đường:
"Tân thánh, quả nhiên là tân thánh, ngươi nên toàn tâm nghiên cứu học vấn."
Lưu An lắc đầu:" Cái công, học vấn nghiên cứu nhiều tới mấy cũng chẳng ích gì, cháu chuẩn bị làm chút việc thực, không nói suông nữa."
Sắc mặt Cái công trở nên nghiêm túc:" Vì sao học vấn lại là nói suông?"
"Giảm thuế giảm lao dịch, ai cũng nói thế, nhưng bách tính vẫn khổ, một cái cày thượng phương làm ra, hữu dụng hơn ba cái xe chở đầy sách thánh nhân. Cháu muốn thiên hạ có cái ăn."
Cái công gật gù, ông nhìn ra sự hoang mang trong lòng đứa bé này:" Vậy càng phải nghiên cứu học vấn, tìm ra con đường để toàn thiên hạ có cái ăn. Thời Chiến Quốc đánh nhau liên miên, có đại gia nói đại nhất thống mới khiến thiên hạ thái bình, vì thế có Đại Tần thống nhất thiên hạ. Khi Đại Hán lập quốc, chiến loạn kết thúc rồi, nhưng thiên hạ trống không, có người nói phải giảm thuế giảm lao dịch nên mới có cực diện hôm nay."
"Giờ thái tử muốn thiên hạ đều được no bụng, vậy phải làm sao, đó là càng cần học vấn mới."
"Nhưng đâu ra học vấn như vậy?"
"Nếu không có thì sáng tạo ra, vậy không phải có rồi à?"
Đôi mắt có chút hoang mang của Lưu An sáng lên.
"Ngay dưới vành mắt của trẫm lại có quan viên xà xẻo bách tính à? Ngươi làm đình úy kiểu gì thế?"
Lưu Trường tóm Trương Thích Chi ra sức lắc, một nam nhi tám xích mà trong tay y như đứa trẻ con.
Thấy bệ hạ sắp ra tay, Trương Thích Chi cuống lên:" Bệ hạ, kiểm sát là ngự sử, thu thuế là Trương tả tướng, thần không biết."
Lưu Trường trầm mặc chốc lát, mắng:" Năm xưa khi Khoái Thông xúi bẩy sư phụ mưu phản thì ngươi làm gì?"
Trương Thích Chi há hốc mồm, hắn hiểu rồi, bệ hạ muốn kiếm cớ đánh hắn, hắn đành chấp nhận số mệnh:" Thần thất chức, xin bệ hạ trừng phạt."
Nhưng Lưu Trường không đánh hắn.
"Cho ngươi cơ hội sửa sai, tới huyện Thuyền Tư Không, tra quan viên đương địa, xử lý công bằng."
"Vâng!"
Trương Thích Chi định đi, Lưu Trường gọi hắn lại:" Trẫm nghe nói Trịnh Dương lý có hai cô nhi, một tuổi bằng Bột, một còn nằm nôi ... Đón chúng tới phủ Quý Bố, bảo Quý Bố nuôi như cháu mình."
"Vâng!"
"Lộc, tước Quý Bố 300 thực ấp, lệnh ông ta chỉnh đốn quan lại địa phương."
"Vâng!"
Từ chỗ Cái công về đi tới cửa Hậu Đức Điện, Lưu An nghe thấy tiếng gõ nhịp, nó tức thì không muốn vào nữa.
Tiếng ca của a phụ với Lưu An tinh thông nhạc lý như Lưu An mà nói, thực sự là sỉ nhục âm nhạc, nếu âm nhạc cũng có sinh mệnh, nó nhất định vì tiếng ca của a phụ mà tự sát. Lưu An cũng muốn dạy a phụ cách ca hát chính xác, nhưng mà dù nó dạy bao lần, a phụ vẫn hát như thế.
Lưu An định xoay người đi, nhưng chợt nó nhận ra không có tiếng hát, nghe kỹ hơn thì thấy cả tiếng bước chân, nghĩ rồi dừng lại, nhắm mắt nghe, nó cảm thụ được bi thương trong tiếng gõ nhịp.
"Ài ..."
Có lẽ chỉ khi không có ai a phụ mới lặng lẽ thể hiện ra bi thương trong lòng, nó không kìm được tiếng thở dài.
Trong đầu hiện ra hình ảnh a phụ một mình trong phòng gõ nhịp, tự nhảy múa không để ai biết .... thực ra a phụ cũng khổ lắm, ngay cả mình nhiều lúc cũng không hiểu a phụ, cho rằng a phụ là hôn quân, không nhận ra hùng tâm tráng chí của a phụ.
Thời gian qua ở trong nhà lão trượng, chứng kiến cuộc sống nhân gian, Lưu An tự kiểm điểm bản thân, cũng ngày càng kính trọng a phụ.
Đứng ngoài cổng Hậu Đức Điện, Lưu An càng nghe tiếng gõ nhịp bi thường, lòng càng áy náy, nó hướng về phía trong điện quỳ bái, sau đó nhanh chóng rời đi, không thể hoang phí thời gian nữa.
Trọng trách này há có thể để a phụ gánh một mình chứ?
Thời khắc này trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường đang xé miếng thịt to, nhai nhồm nhoàm nuốt xuống.
"Ha ha ha, nhảy, nhảy đi."
Bên trong đại điện có hai tù phạm, một mặt đầy bi thương gõ nhịp, một thì nhảy múa theo nhịp.
Người gõ nhịp là Mã Hàn Vương Cơ Miêu, còn vị đang nhảy là Phù Dư vương Giải Mộ Sấu do Yên vương đưa tới.
Lưu Trường nhìn bộ mặt bi thương của Mã Hàn vương cho một đấm:" Vui vẻ chút."
Mã Hàn vương nặn ra nụ cười, Giải Mộ Sấu thấy thế càng nhảy nhiệt tình.
Lưu Trường được họ trợ hứng, chẳng mấy chốc ăn hết thịt:" Cơ Miêu, người diệt nước ngươi là Vệ Mãn, sao ngươi lại gây sự với trẫm, còn giết quận thủ của trẫm?? Nào, nói suy nghĩ của ngươi đi, giờ hối hận không?"
Cơ Miêu mím môi:" Bệ hạ, thần cũng là vua một nước, sao bệ hạ ..."
"Nếu không phải nể công nhi tử ngươi dâng thành, trẫm đã đánh chết ngươi, còn dám lắm lời à?" Lưu Trường đứng dậy, lau rượu dính trên râu, định tới đánh người:
Mã Hàn vương kinh sợ:" Thần vô đạo, thần vô đạo, từ khi bị thiên binh phá quốc, thần vạn phần hối hận, không nên mạo phạm thiên uy ..."
"Ngươi phải đem những lời này viết lại, sau đó đăng lên báo." Lưu Trường nhìn Giải Mộ Sấu:" Còn ngươi, Đại Hán và ngươi không có ân oán, trẫm hoàn toàn không biết tới có người như ngươi, ngươi lại theo Mã Hàn vương đánh Đại Hán là ý gì?"
Giải Mộ Sấu sau khi đưa tới Trường An thì quật cường không chịu đầu hàng, nhưng qua vài lần "giao lưu tốt đẹp" với Lưu Trường, một mắt vẫn còn thâm tím là minh chứng quan hệ hữu hảo của hai bên, hắn phục rồi:" Bệ hạ, thần bị tiểu nhân lừa ..."
"Mã Hàn vương nói, chỉ cần thần làm ra vẻ muốn tấn công Đại Hán, để Đại Hán không dám toàn lực tấn công, hắn sẽ tặng mười hai thành trì ...."
Lưu Trường cười ha hả:" Yên vương hiếu chiến, ngươi bày ra thái độ uy hiếp đó, hắn không diệt ngươi mới lạ ... Được rồi, đừng nhiều lời, viết thư hối lỗi đi, không được ít hơn 5000 chữ."
"Bệ hạ, bọn họ đều đã bị diệt quốc, bệ hạ còn sỉ nhục làm gì?" Lữ Lộc đuổi hai tù binh đi, không hiểu hỏi:
"Có thể tấu nhạc mua vui cho trẫm là vinh hạnh, sao gọi là sỉ nhục?" Lưu Trường trợn mắt:" Xem ra trẫm và ngươi thiếu giao lưu rồi."
"Không, không, bệ hạ nói đúng lắm."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com