Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 744 - Chương 744: Cả Nhà Đoàn Tụ.

Chương 744: Cả nhà đoàn tụ.

Xe ngựa chậm rãi xuất phát đi về Trường An, Trương Phu thì cưỡi ngựa theo bên xe. Lữ Lộc giúp Lưu An lau máu trên người:" Thái tử cần gì ra tay, đúng là giống a phụ người, toàn làm bừa."

"Còn ngươi nữa Trương Phu! Bệ hạ khen ngươi có đảm lược, biết đại thể, vậy mà sao ngươi giết họ như thế, phải bắt về thẩm vấn chứ."

"Ta muốn chém chết chúng lâu rồi." Trương Phu lạnh nhạt đáp:

Tới một chỗ dịch xá, Lưu An tắm sạch sẽ, không phải nó ghét bùn đất, nó chỉ không muốn đại mẫu a mẫu đau lòng. Sau khi chuẩn bị xong liền lên xa phóng nhanh về Trường An, lúc này nó đã thay hoa phục, toàn thân sạch sẽ, cao quý vô ngần.

Chỉ là không sao quay về dáng vẻ xưa được nữa.

Vì không biết thái tử về, nên không ai ra đón, Lưu An về thẳng hoàng cung, thậm chí chưa đi gặp cha mẹ đã vội tới Trường Lạc cung.

"Đại mẫu !!"

Giọng Lưu An truyền vào Vĩnh Thọ điện, Lữ hậu vội đứng dạy chạy ra ngoài, Lưu An đã nhào vào lòng bà.

" Rốt cuộc cũng về rồi, về là tốt, xem cháu gầy chưa ..."

Lữ hậu ôm lấy tôn tử, xoa đầu xoa lưng nó, đột nhiên cau mày:" Sao có mùi máu?"

"Hả?" Lưu An tròn mắt, không phải chứ, mình đã tắm năm sáu lần rồi mà: "Đại mẫu, cháu ..."

Lữ hậu không truy hỏi, cười vui vẻ:" Rất tốt, rất tốt, bớt đi ít mùi sách vở, thêm chút sát khí ... Trên người đại phụ, a phụ cháu cũng có mùi này, đây là thứ trước kia cháu thiếu, giờ đủ rồi."

"Lâu như thế chưa ăn gì ngon hả? Cháu muốn ăn gì?"

Lưu An lấy ra gói cơm mạch trong lòng."

Lữ hậu nhìn thấy một cái vui vẻ:" Lương khô à? Lâu lắm rồi chưa thấy cơm mạch ... Chia ta một ít."

Lưu An mừng lắm, cơm mạch là cách gọi cao nhã thôi, dân gian gọi là lương khô, nghe là biết mùi vị thứ này ra sao, không ngờ đại mẫu cũng biết. Nó vui vẻ chia cho đại mẫu một ít, Lữ hậu cắn ăn ngon lành.

"Mùi vị vẫn thế, chẳng thay đổi."

"Đại mẫu cũng biết sao?"

"Cháu tưởng ta giống cháu, sinh ra một cái là ở trong hoàng cung à? Năm xưa ở nhà, muốn ăn cái bánh cũng khó ..." Lữ hậu kể, năm xưa nhà bà cũng không tính là dư dả lắm, nhất là sau khi gả cho Lưu Bang, bà ở nhà làm đồng, người kia suốt ngày chơi bời làm bậy ở ngoài:

Lưu An nghe mà đồng cảm:" Đại mẫu không biết, đám thuế lại tới thu thuế bày ra không biết bao trò bớt xén, ăn chặn lương thực, độc ác vô cùng ..."

"Cháu không cần kể đâu ..." Lữ hậu càng biết rõ hơn:" Cháu thấy ít đó, thời ta năm xưa phải gọi là ăn cướp, đại phụ cháu không chịu nổi nửa đêm tập kích quan lại, cướp lương thực."

"Cháu giết ba kẻ, chúng tham ô, ức hiếp, gian dâm dân phụ ..."

"Sao chỉ giết mỗi ba?"

"Dạ?"

"Mấy tên thuế lại dám trắng trợn làm ác, vậy trong huyện phải có vấn đề lớn ... Thôi vậy, cháu còn nhỏ. An, một khi chuyện liên quan tới mạng người thì không được nóng vội, phải nghĩ thấu đáo mới ra tay. Đã ra tay là quét trọn ổ, không chỉ tìm kẻ chống lưng phía sau, phải nhổ tận gốc cả tông tộc chúng, không để lại kẻ nào sống sót mới không phải lo hậu họa ..."

Lữ hậu mặt đầy hiền từ nói lời này làm cung nữ tay run run.

Lưu An toát mồ hôi, còn sợ đại mẫu không vui trách mắng, không ngờ lại chê mình giết ít quá, nó chợt hiểu tính tàn bạo của a phụ ở đâu mà ra rồi.

"An về rồi à?"

Có cái đầu thò vào, chính là Phàn Khanh, nàng nhìn một cái dẫn Lưu Bột đi tới.

Lữ Bột ngoan ngoãn hành lễ với Lữ hậu, Phàn Khanh nhìn An:" Sao ngày càng giống đại tỷ thế, về không đi gặp a mẫu cháu."

"Cả Bột còn biết bái kiến ta trước ..." Lữ hậu mắng Phàn Khanh, chỉ nàng dám làm bừa như vậy, à, còn thằng nhãi kia nữa:

"Huynh trưởng !"

Lưu An kéo đệ đệ tới, bẹo ma nó:" Lại lớn lên rồi, đại vương nhà ta uy vũ bất phàm."

Rất nhanh Ung Nga cũng tới, cung nữ bế hai đứa bé theo sau, Trường Lạc cung tức thì trở nên náo nhiệt, Lữ hậu nhìn cảnh này cũng cười vui vẻ.

Đến cuối cùng là Lưu Trường và Tào Xu.

Tào Xu kéo tay Lưu Trường, mặt Lưu Trường rất miễn cưỡng.

"Thiên hạ nào có cha đi gặp con, trẫm không đi." Lưu Trường hậm hực:

"An không có nhà thì suốt ngày nhắc, giờ nó về lại không muốn đi ... Chẳng lẽ muốn nó bỏ a mẫu tới bái kiến chàng trước."

Tào Xu chẳng có tí sức lực nào mà kéo được Lưu Trường vào Vĩnh Thọ điện.

"A mẫu!" Tào Xu bái kiến Lữ hậu trước mới nhìn còn, vừa nhìn đã thấy mắt cay cay:

Lưu An vội tới bái kiến.

"Tốt!"

Tào Xu chỉ nói một câu, Lưu An mắt đỏ hoe, nhìn sang a phụ, so với a mẫu viết hẳn yêu thương lên mặt, a phụ chỉ có lãnh đạm và xem thường, đang nhìn nó như người ngoài.

"A phụ!"

"Ừ."

Lưu Trường gật đầu, ánh mắt lướt qua nói, nhìn về phía Lữ hậu, sau đó đi thẳng tới bàn Lưu An vừa ngồi, đưa tay lấy thức ăn.

Cả nhà tụ tập vây quanh Lưu An, hỏi đủ thứ chuyện, sống ở đó ra sao, ăn uống thế nào, có bị ai bắt nạt không?

Chỉ có Lưu Trường cúi đầu ăn, mỗi khi nghe tới khó khăn của Lưu An thì tốc độ hơi chậm lại một chút.

Trường Lạc cung vắng vẻ lại ồn áo tới tận tối, khi Lữ hậu mệt rồi, mọi người mới rời đi.

Tào Xu dẫn người khác đi trước, để lại hai cha con phía sau.

"Tình hình dân gian thế nào?" Lưu Trường lên tiếng trước:

Lưu An lắc đầu:" Khổ lắm, trước khi con đi thì một nhà ở phía nam đã chết, vì đi thu hoạch gặp mưa, về nhà bệnh chết ... Phụ nhân thu hoạch lương thực không đủ nộp thuế, sau nghe nói có quan lại qua đêm ở nhà nàng, truyền bá xôn xao, rồi nàng cũng chết ... Còn lại hai đứa bé, một bằng Bột, một nằm nôi."

"Con không hiểu, Hoàng Lão nói, giảm thuế giảm lao dịch, để dân dưỡng sức là có cuộc sống tốt đẹp, nhưng ở đâu? Vất vả cày cấy nửa năm chỉ đủ đảm bảo không chết đói tới vụ lương thực ăn sau, một biến cố nhỏ cũng đủ hủy diệt một gia đình."

"Mạnh phái nói, xã tắc là dân, Côn Dương nói, dân giàu thì nước mạnh ... Nhưng dân sống như thế, nói gì tới xã tắc."

Lưu Trường ngửa mặt lên trời:" Con nghĩ tới những cái đó, chứng tỏ nửa năm qua không uổng phí."

"Con đã hiểu vì sao a phụ coi thường đại gia các phái rồi. Nói suông, đúng là vô ích."

"Cũng không thể nói thế, đôi lúc cũng cần tới."

Hai cha con trò chuyện, Lưu An nhớ ra cuốn sách kia:" A phụ, cuốn Cách học là sao?"

"Khụ, khụ, đó là mưu kế của trẫm, con không cần hỏi nhiều, trẫm không cần thanh danh, nếu người khác hỏi tới, con cứ nói là mình viết."

"A phụ, con hơi đói."

"Đói à, vừa rồi ăn một đống lương khô mà."

"Bình thường a phụ cướp thịt con nhịn, vì sao ngay lương khô cũng cướp, có ngon gì đâu."

"Trẫm ăn nhanh quá, đợi nghĩ lại thì nuốt rồi, với lại trên đó làm gì có ghi tên của con, ai bảo trẫm cướp."

"A phụ."

"Lại sao nữa?"

"Năm xưa có phải đại phụ cũng cướp của a phụ?"

Lưu Trường nhớ lại, mỗi lần a phụ uống rượu ca hát phân tâm là y cướp lấy thịt:" Đúng, ông ấy càng cướp thịt của trẫm ...

" A phụ đưa ba chư hầu vương đi đào kênh à?" Lưu An nhớ chuyện Lữ Lộc kể trên xe:

"Khải không cần mài rũa, chỉ Tường, Ngang, Hiền đi lao dịch, lúc đi đứa náo đứa nấy kích động, lệ nóng tràn mi. Sau này chỉ cần có người nhắc tới lao dịch, chúng sẽ không dám làm bừa ..."

"A phụ đúng là .." Lưu An không biết đánh giá thế nào, cả Kiệt Trụ cũng chỉ giam chư hầu vương, chưa từng nghe nói phái đi lao dịch, đôi khi hành vi của a phụ, Kiệt Trụ phải chào thua:

"Trẫm thu được thư tín, nghe nói con bất mãn với triều đình, còn muốn giết quan tạo phả, có chuyện này không?"

"Hừm, tên hoàng đế xá nhân."

Lưu Trường hừ một tiếng:" Trương Phu không phải xá nhân của con."

"A phụ, không phải con oán trách triều đình, chỉ là không chịu nổi bộ mặt tàn ác của quan viên. Sau này con sẽ không mở tiệc, không thịt cá."

"Ngu ngốc!" Lưu Trường cắt lời:" Con tiết kiệm một bữa thịt thì thiên hạ ăn no à? Xem đây."

Nói rồi cởi áo ngoài, lộ thân thể thương tích chằng chịt:" Nhìn thấy vết thương này không, trẫm vì bảo vệ bách tính, tập kích Hung Nô, lấy thân làm sĩ tốt, để thiên hạ có cái ăn. Trẫm ngày ngày ăn thịt là xứng đáng. Thu lại cái trò diễn cho người ngoài đi! Làm việc cho thực, để hưởng thụ xứng đáng với công sức mình bỏ ra."

"Con làm hoàng đế phải để tất cả mọi người có thịt ăn, người làm nhiều thì để họ ăn nhiều chút, nếu không làm gì cả, không xứng với vị trí thì bắt chúng nôn ra."

Lưu An nhìn a phụ bán mù chữ, thần sắc kinh ngạc, những lời này lại nghe từ đâu thế? Có điều giờ cái nhìn của Lưu An về mọi thứ đã khác, vì thế nó thực sự nghiền ngẫm những lời này.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment