"Trường, sách viết tốt lắm .... Lão phu nghe người ta đọc rồi, tốt, có phong phạm đại gia."
Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi bên, nghe Cái công nói thế, toét miệng cười:" Sư phụ nhìn ra à?"
"Sách đệ tử nhà mình viết, sao không nhìn ra? Văn chương của thái tử, thâm thúy khó hiểu, tuy giảng đạo lý, nhưng lại có cảm giác cố làm ra vẻ huyền bí, giống khoe sự uyên bác của mình, không thiết thực. Hoàn toàn khác phong cách của ngươi, đơn giản dễ hiểu, lão phu đọc là biết ai làm."
"Đều do lão sư dạy tốt."
"Nhưng ta không dạy ngươi bịa điển cố, đó là sư truyền của Trương Thương. Có cuốn sách này, ngươi đã xứng sư môn rồi .... Cách học thực ra do Hoàng Lão đề xuất trước tiên, ngươi không biết, trước khi có Hoàng Lão, mọi học thuật chỉ là nói suông ...."
Nói tới học phái nhà mình, tinh thần Cái công tốt hơn hẳn, với ông Hoàng Lão là nhất, học vấn gì cũng do Hoàng Lão nghi ra hết.
Lưu Trường không dám phản bác, gật đầu lia lịa, đúng đúng đúng, Hoàng Lão chúng ta là lợi hại nhất, trêu:" Lão sư lần này tới Trường An là để tâng bốc Hoàng Lão trước mặt trẫm à?"
"Ha ha ha, thằng nhãi này." Cái công cười mắng:" Ta biết thời gian không còn nhiều nên tới thăm ... Đương nhiên cũng muốn gặp vị tân thánh Hoàng Lão."
"Nó đang ở huyện Thuyền Tư Không, trẫm sẽ bảo nó tới gặp lão sư ngay."
"Nhanh lên, nhanh lên ..."
Lưu Trường bất mãn:" Trẫm còn tưởng lão sư tới gặp trẫm, kết quả là gặp thằng nhãi kia à? Nó là tân thánh, trẫm là thánh nhân sống. Thiên hạ ai không biết danh thánh thiên tử, ai không nể mặt trẫm ba phần chứ ..."
"Ha ha ha, ngươi làm hoàng đế hay làm thổ phỉ đấy."
Cái công đã không thể đi lại nữa, ông nằm trên giường mấy năm rồi, theo lời ông nói, do thời trẻ đi khắp nơi, hiếu thắng thích tranh hơn thua, đến già mới rơi vào cảnh này.
Người Hán coi chết như tới cuộc sống mới, đó là truyền thống cũ của người Tần, ngươi nói muốn chém đại thần, đại thần chưa chắc đã sợ. Nhưng nếu ngươi nói là khiến hắn chết thân thể không toàn thây, hắn sẽ quỳ xuống khóc lóc tạ tội.
Vì thế nhiều người Hán khi cái chết tới đều rất bình bĩnh, vì họ cho rằng đang nghênh đón cuộc sống mới.
Lưu Trường về tới Hậu Đức Điện liền bảo Lữ Lộc đi đón thái tử về.
"Không phải bệ hạ nói mài rũa thêm nửa năm nữa à?" Lữ Lộc không hiểu:
"Mài rũa lúc nào chẳng được, nhưng nếu Cái công không còn, thằng nhóc đó sẽ mất đi kỳ ngộ lớn. Học vấn của Cái công không kém Tư Mã Quý Chủ, Vương Cao, sư thừa của trẫm mới là Hoàng Lão chính tông ... Nông vụ kết thúc rồi, bảo nó mau về đi."
"Vâng!"
Lữ Lộc vội vàng chuẩn bị xe, dẫn người tới huyện Thuyền Tư Không.
Đi đường mấy ngày liền, Lữ Lộc gặp được Trương Phu ra chặn đường, biết bệ hạ mệnh lệnh đón thái tử về, Trương Phu rốt cuộc cũng thở phào.
Thời gian qua Trương Phu rất sợ, sợ vị thái tử này giết quan tạo phản.
Trải nghiệm thời gian qua làm thái tử nhanh chóng dung hợp vào cuộc sống bách tính tầng chót, bất kể cử chi hành vi ngày càng giống nông dân thực sự. Vấn đề thái tử không phải nông dân bình thường mà là thứ điêu dân có ý tạo phản.
"Bệ hạ đọc thư của ta rồi à?"
"Thư gì?"
Lữ Lộc hồ nghi, Trương Phu không hỏi nhiều, nhường đường cho hắn vào.
"Thiếu quân hầu." Lữ Lộc cười ha hả đi tới gọi:
Lưu An ngớ người rồi đột nhiên sực tỉnh, nó cúi đầu nhìn tay mình lấm lem, tựa hồ giờ mới nhớ ra thân phận của mình, nó không thuộc về tầng lớp ngày ngày vất vả canh tác, mà là thuộc tầng lớp mình suốt ngày chửi bới.
Nó quay người nhìn cả nhà kia, sống cùng nhau lâu như vậy, mọi người không nỡ để nó đi.
Bà già lau nước mắt, mấy đứa nhi tử vây quanh.
"An, ngươi phải đi à?"
Lưu An nhìn đám Khứ Tật, Khứ Khắc lúc này có ánh nước mắt, cười nói:" Khóc cái gì, Trường An có cách bao xa đâu, ta thi thoảng sẽ về mà."
"Ngươi còn về à?"
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi còn nhớ."
Lưu An hướng về ông bà già, có vài lời không thể nói ra:" Cháu phải về rồi, xin hai vị bảo trọng, nếu có chuyện gì xảy ra, tìm Vương lý chính, nhờ ông ấy viết thư cho cháu."
Lão trượng chân thành nói:" Thiếu quân hầu về rồi nhớ phải hiếu thuận với cha mẹ, đừng làm họ giận nữa ... Không cần nhớ bọn ta, có thời gian hẵng tới thăm."
"Đa tạ lão trượng, cháu sẽ ghi nhớ."
Bà già vừa khóc vừa lấy ra ít đồ ăn:" Mang theo mà ăn, tới Trường An mất ba ngày đấy, đừng để đói giữa đường."
Lưu An nhận lấy.
Lữ Lộc đứng đằng xa kinh ngạc nhìn thái tử, thái tử thay đổi lớn tới mức làm hắn líu lưỡi, như thành người khác, trước kia thái tử cao ngạo tự phụ, lúc này từ trong ra ngoài khiêm tốn.
"Xin bảo trọng ... Khứ Tật, ngươi thích ăn thịt phải không?"
Tiểu nhi tử của lão trượng gật mạnh đầu.
"Yên tâm, ngươi sẽ được ăn."
Lưu An xoay người rời đi, không quay đầu lại. Ở trên xe Lữ Lộc tấm tắc khen:" Nhà này không tệ, nhìn họ quyến luyến với thái tử như thế, sao không an bài nơi ở gần Trường An, cho tước vị? Thái tử có thể tới gặp bất kỳ lúc nào."
"Cữu phụ, an bài một hộ thì dễ, nhưng cả thiên hạ hai nghìn năm trăm vạn họ, phải an bài ra sao?"
"Ta chủ yếu thấy nhà đó thân cận với thái tử mới nói thế."
Dọc đường đi, bách tính thấy Lưu An đều chào hỏi, Lưu An nhớ tên họ. Thái tử nói một số lời Lữ Lộc không hiểu, đó là tiếng lóng bách tính, chỉ thuộc về nông dân.
"Tâm huyết của bệ hạ không uổng phí, nếu thấy thái tử thế này sẽ rất vui." Lữ Lộc vui vẻ nói:
Trương Phu bĩu môi, nếu bệ hạ đọc được thư của ta sẽ còn vui nữa.
Lưu An trở nên ít nói, đôi mắt không nhìn lên trời cao nữa, thần sắc không cao ngạo, mà ôn hòa hơn. Lữ Lộc vẫn nói không ngừng:" Lát nữa tìm dịch xá, tăm rửa rồi hẵng vào Trường An, cho thái tử biết một tin tốt, Cái công về Trường An rồi, rất muốn gặp điện hạ ..."
Lưu An si mê học thuật vậy mà lúc này nghe tới tên Cái công chẳng có mấy hứng thú.
Khi xe sắp rời lý, Lưu An gọi giáp sĩ đánh xe: "Đợi đã ... Ta có việc chưa làm."
Lưu An thình lình nhảy xuống, Lữ Lộc không gọi được đành chạy theo. Được rất nhiều giáp sĩ vây quanh, Lưu An tới trước một tòa phủ, nó đá tung cửa gỗ, trong phủ có ba quan lại, đang dùng bao tải chưa lương thực, thấy người xông vào thì kinh hãi.
"Có, có chuyện gì?" Thuế lại do trên huyện phái tới đứng dậy:
Lưu An đi nhanh tới, vung tay tát vào mặt hắn, làm hắn thiếu chút nữa ngã xuống.
"Cân điêu à? Dọa bách tính à? Đêm ngủ nhà dân à?"
"Thứ chó má."
"Chơi mẹ ngươi!"
"Ta chơi cả tổ nhà ngươi."
Lưu An chửi bới vung tay tát không ngừng, tát viên quan đó nổ đóm đóm mắt, hai người còn lại lên khuyên cũng bị đánh luôn. Lữ Lộc há hốc mồm, vội sai giáp sĩ ngăn cản."
"Trương Phu! Giết chúng!" Lưu An hạ lệnh:
Lữ Lộc thậm chí chưa kịp mở miệng thì Trương Phu đã vung kiếm, tên quan lại kia gục ngay, hai tên khác mất mạng tại chỗ.
"Đáng đời chúng, đây là quan nội mà có thứ ác quan như vậy."
Lưu An nhìn ba thi thể, lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh máu me, nó chẳng có vẻ gì không thoải mái:" Lên xe."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com