Cuốn Cách học trong tranh đấu của hai phái không ngừng gia tăng sức ảnh hưởng, cuốn sách này xác định khái niệm khoa học, đặt ra nhiều quy phạm.
Cuốn sách này không chỉ khiến người thượng phương biết phải làm gì, cũng để các học phái khác nhận thức được, thượng phương là gì, họ đang làm cái gì.
Sự chú ý của mị người từ tranh cãi học thuật chuyển sang cuốn sách.
Hoàng Lão là vui nhất, vì tác giả cuốn sách là thái tử, đây hiển nhiên là học vấn của Hoàng Lão.
Thế là rất nhiều đệ tử Hoàng Lão bắt đầu nghiên cứu cách học, hi vọng sớm ngày bổ sung trọn vẹn lý luận này, đưa nó vào hệ thống Hoàng Lão.
Mặc gia cuống lên, sách này bệ hạ viết cho Mặc gia, sao các ngươi dám cướp. Trần Đào cũng hành động, có điều hắn không phải đi bổ sung lý luận mà là thông qua đó kiến lập hệ thống tân học của Mặc gia.
Nho gia là cao thủ sao chép nhiều năm tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, xuất hiện lượng lớn Nho sinh nghiên cứu cách học. Phù Khâu Bá còn phát biểu một phen cảm ngộ, mơ hồ biểu đạt, cách vật do Nho gia đề xuất ra trước tiên.
Cùng lúc đó Lưu An bắt đầu nhận được lượng lớn thư tín, nó chẳng hiểu gì.
Xảy ra chuyện gì thế?
Thời gian qua bưu sai huyện Thuyền Tư Không thiếu chút nữa chạy gãy chân.
Thư tín từ Trường An nhấn chìm họ.
Lưu Trường có ý che giấu vị trí thái tử, nhưng sao che giấu được cao tầng trong triều? Vì Lưu An thường thư từ qua lại cho nên tự lộ vị trí của mình. Có điều người khác muốn gặp thái tử cơ bản là không thể.
Trương Phu hung dữ, hắn không sợ ai, chẳng nể mặt ai, dù là tôn tử của quốc tướng thì hắn cũng đánh, vết bầm trên mặt Chu Tả Xa tôn tử Chu Xương là tác phẩm của hắn.
Còn cả nhà lão trượng cũng nghi hoặc, thì ra quý nhân viết thư cho nhau nhiều như vậy à?
Lưu An ngồi trong sân, xem từng phong thư một, trừ đại gia các phái còn có thư của đại thần, tất cả đều đánh giá rất cao sách mới của hắn.
Mình có viết sách gì đâu.
Khi Tư Mã Quý Chủ gửi thư tới, Lưu An mới hiểu.
A phụ lại kéo mình ra gánh tội rồi.
Lưu An chẳng bất ngờ, đây là loại chuyện a phụ có thể làm ra. Có điều sao nhiều người khen ngợi như thế? Chẳng lẽ a phụ lỡ tay, vốn định để mình gánh tội, không ngờ nội dung cuốn sách quá tốt?
Bà già thấy Lưu An đọc thư mà mặt mày rối rắm, hỏi:" Có phải thư giục về không?"
"Không phải, số thư này không cần để ý, sau này nếu cháu không ở đây nữa, có người gửi thư, không cần đi lấy. Hôm nay không phải thu hoạch sao? Đừng để chuyện này làm lỡ."
Lưu An nói rồi đi ra sân sau lấy liềm, sau đó cùng lão trượng và mấy đứa bé cùng ra ngoài. Nó nhìn sắc trời không nhịn được oán thán:" Cháu thấy không lâu nữa sẽ mưa, hôm nay mà không thu hoạch xong sẽ có chuyện lớn ... Ông trời thật không chiều lòng người."
"Đừng sốt ruột, mưa không tới sớm vậy đâu, chịu khó một chút chắc là thu hoạch kịp." Tiểu nhi tử của lão trượng nói:
Mọi người ra đồng làm việc, bận rộn tới tối bên đường đã bày đầy kê thu hoạch được. Lưu An thuần thục chia làm hai đống, không vui nói:" Vất vả nửa năm trời mới được chừng này, đám quan lại cả năm không ra ruộng, vậy mà phải nộp lên nhiều thế ... Chó má, bằng vào cái gì chứ? Tức chết."
Tiểu nhi tử phụ họa:" Chứ sao, bây giờ ngươi nhìn thấy nhiều, xay xong chẳng biết được bao nhiêu, miễn cưỡng duy trì tới năm sau. Đám quan lại chẳng làm gì cả, béo trắng béo tròn còn tới lấy bao nhiêu ..."
Lão trượng hắng giọng trừng mắt nhìn tiểu nhi tử.
Lưu An thở dài:" Nghe nói thời gian nữa phải đi lao dịch."
"Ừ, đi vét kênh, hơn một tháng cơ, mệt lắm."
"Cả năm không cho người ta nghỉ ngơi, suốt ngày nói đạo lý lớn, lợi nước lợi dân, sao không thấy quan lại lao dịch? Hoàng đế từng cầm cuốc chưa?" Lưu An tức giận mắng:
Lão trượng sợ hãi:" Thiếu quân hầu, không thể nói bừa."
"Có gì mà không thể nói, đúng, trong tay bọn họ có đao kiếm, chúng ta không phải đối thủ, chẳng lẽ không được chửi vài câu à? Vốn bất công ...."
Lưu An đang chửi mắng thì có mấy quan lại cưỡi ngựa đi qua, tức thì ngậm miệng.
Đợi quan lại đi rồi, Lưu An vác bao tải lên, nhổ nước bọt về phía họ:" Phì, thứ ác khuyển không biết lại tới nhà ai cướp lương thực."
Lão trượng theo sau, nghe nó chửi suýt rứt đứt râu. Hỏng rồi, cứ thế này vị trước mắt phản mất.
Hôm sau vừa thức dậy liền có quan lại tới nhà, trông có vẻ mất kiên nhẫn, thô bạo đá bao tải chưa lương thực, tiến hành cân đo.
Bọn họ đi từng nhà trưng thu lương thực, thường do quan lại trong lý tiến hành, quan lại trong hương giám sát, đảm bảo không có tham ô.
Thái độ bọn họ không tốt, bách tính thì hết sức cung kính, mặt Lưu An viết rõ hai chữ khó chịu, nhìn bọn họ mang lượng lớn lương thực đi, thần sắc ngày càng bất thiện.
"Thế này là được thánh thiên tử miễn đi đại bộ phận thuế rồi, để lại nhiều lương thực thế này, đủ trong nhà ăn, không sao cả." Lão trượng nắm tay Lưu An, sợ nó đi giết quan tạo phản:
"Nhưng chỉ đủ nuôi miệng ăn."
"Xuỵt, xuỵt ... Trước kia có cái ăn đã khó, mấy năm qua mới tốt hơn."
Lưu An vẫn lẩm bẩm:" Vất vả cả năm chỉ đủ ăn, bọn chúng thì cá thịt ê hề, đó là cái lý gì?"
Trương phu ở xa nghe được ngôn luận đại nghịch bất đạo, tay bất giác đặt lên chuôi kiếm, lại vội thu về.
Hỏng rồi, thái tử muốn tạo phản, phải báo cho bệ hạ.
Lưu Trường đang ở thượng phương, tự mình cầm búa tham gia chế tác cối xay gió, đây là loại cối xay lấy gió làm cơ sở, nâng cao hiệu suất, tiết kiệm sức người. Lưu Trường có sức khỏe, nên làm chuyện cầm búa này, Trần Đào thì khiếp đảm, sợ bệ hạ làm bản thân bị thương.
Đang bận rộn thì Lữ Lộc vội vàng chạy vào:" Bệ hạ, có khách quý tới!"
Lưu Trường leo thang gỗ đi xuống, lau mồ hôi trán:" Khách quý gì, đại tỷ trẫm về à?"
"Cái công, là Cái công tới ..."
"Cái gì?"
Lưu Trường đánh xe phóng nhanh tới dịch xá, lòng rất kích động, đối với vị ân sư vỡ lòng này, Lưu Trường lúc nào cũng ghi nhớ. Cái công dạy y kiếm pháp, dạy y rất nhiều đạo lý làm người. Bọn họ đã nhiều năm rồi chưa gặp, đồng thời lòng cũng áy náy.
Từ khi lão sư bệnh nặng, y lại chẳng có thời gian bái kiến.
Cuối cùng mình thì khỏe mạnh, để lão sư bệnh tật tới tìm, khiến Lưu Trường xấu hổ lắm.
"Năm xưa trẫm còn nhỏ, lão sư giảng giải đạo lý trẫm không hiểu là bao, trốn học suốt. Lão sư rất tốt, bỏ hết tâm tư để dạy trẫm, kiếm pháp của trẫm do lão sư dạy."
"Sau lão sư không khỏe, nằm giường, trẫm lại không đến thăm, thực sự không nên ... Ài, không biết sao lão sư lại tới ... Ngươi nói xem trẫm có nên mang theo gì đó không?"
Lữ Lộc lấy làm lạ, hắn cảm giác được Lưu Trường khẩn trương bất an, đây là chuyện chưa từng có.
Lưu Trường tới dịch xá, cẩn thận đi vào phòng.
Khi thấy ông già nắm trên giường, gần như không nói lên lời, tới bên giường quỳ xuống, vừa vặn nhìn thấy mặt Cái công. Cái công yêu ớt mở mắt ra nhìn môn sinh đắc ý của mình, ánh mắt nhu hòa.
"Trường, mấy năm qua khổ cực không ít hả, gầy đi rồi ..."
Giọng ông già khàn mà yếu.
Lưu Trường mở miệng, nhất thời không nói ra lời, chỉ biết quỳ đó vuốt bàn tay gầy khô của lão sư.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com