Cùng lúc đó ở Trường An không được yên bình.
Trong thái học, Phù Khâu Bá đang đọc sách, có đệ tử vội vàng chạy vào, tay còn cầm công báo.
"Lão sư! Tư Mã lão tặc ..."
Phù Khâu Bá ngẩng đầu trừng mắt lên, tên đệ tử sửa lời:" Tư Mã Quý Chủ sỉ nhục người trên báo ...."
Phù Khâu Bá chẳng có chút kinh ngạc nào còn cười nhận lấy báo, lật xem bộ phận báo Hoàng Lão. Tư Mã Quý Chủ khẩu tài và văn bút đều không tệ, trước đó Phù Khâu Bá mắng bách gia, bách gia đều không mắng lại được, đành cúi đầu coi như không có chuyện gì xảy ra. Tư Mã Quý Chủ thì trực tiếp ra tay từ đó.
Mở đầu ông ta nói, năm xưa Tuân Tử đả kích bách gia là vì thấy bách gia không tiến triển, nay Phù Khâu Bá làm thế, có phải thấy mình đã ngồi ngang hàng với Tuân Tử? Hay là thấy bách gia phát triển không tốt? Thánh thiên tử đương triều, các phái phát triển phồn vinh, sao ông dám phủ nhận chuyện này?
Hay là ông đã là nhân vật như Tuân Tử, tùy ý phê phán người khác.
Tiếp đó đem chuyện cả đời Phù Khâu Bá ra làm, nối nhau chụp cho cái mũ thất tín, bất trung, vô lễ, xu nịnh, bất cứ cái mũ nào cũng đủ làm người ta thân bại danh liệt.
Đám đệ tử xem đều tức giận, Phù Khâu Bá cười to.
"Văn hay, viết hay, Hoàng Lão cũng có người tài."
"Lão sư, khi nào chúng ta đi tìm ông ta?"
"Tìm làm gì?"
"Vậy lấy bút đáp trả sao?"
Phù Khâu Bá lắc đầu:" Không vội, không vội, ngươi viết thay, nói ta không có lòng dạ nào tranh cãi với Tư Mã Quý Chủ. Ta chẳng qua độc sách thái tử sáng tác, thấy có chỗ để cải tiến, nên phát biểu suy nghĩ của mình. Mà Tư Mã Quý Vjit vì bảo vệ đệ tử mình, bởi thế mà công nhiên chửi bới, thật không thích hợp ..."
Đám đệ tử choàng, lão sư của mình đổi tính từ bao giờ thế?
Phù Khâu Bá cười:" Không hề gì, cứ làm như ta nói là được."
Đệ tử gật đầu rời đi.
Phù Khâu Bá bình thản cầm báo lên, xem đi xem lạ, những điển cố kia là do ai viết, ông nhắm mắt cũng đoán ra. Ông không hiểu chuyện triều chính, nhưng vì tạo thế cho sách mới, để sách nhanh chóng đi vào lòng người, ông có cách. Làm việc theo tiết tấu là sở trường của văn nhân.
Bệ hạ làm việc xưa nay không cầu danh cho bản thân, chỉ cần sách nhanh chóng phát huy tác dụng, bệ hạ chẳng bận tâm tới sách của ai.
Mà cùng lúc đó, Tư Mã Quý Chủ, đợi mãi không thấy Phù Khâu Bá đả kích, đám văn nhân cũng nhiệt tình quan tâm tới tranh đấu của hai vị đại lão. Khi báo Nho gia phát hành, mọi người tranh nhau mua, cống hiến lớn cho lương tiêu thụ, nhưng mua xong thất vọng.
Vì Phù Khâu Bá căn bản không tham dự vào chửi nhau, chỉ giải thích ân oán hai người, là vì một cuốn sách mới của thái tử An.
Tư Mã Quý Chủ cũng thấy không đúng.
Đây đâu phải phong cách của Phù Khâu Bá.
Sao lại còn giải thích cho mình? Thái tử có sách mới à? Sao mình không biết?
Ông ta liền tò mò, không truy kích nữa mà vội viết thư cho thái tử hỏi.
Khi mọi người tưởng xung đột kết thúc thì Tư Mã Quý Chủ nhận được thư riêng của Phù Khâu Bá nội dung không nhiều.
Sau đó trên báo Hoàng Lão ba ngày liền xuất hiện bài viết của Tư Mã Quý Chủ, toàn lực chửi bới Phù Khâu Bá, thứ hủ nho, có tư cách gì bình luận về đệ tử của ta, ngươi là cái thá gì?
Phù Khâu Bá nhanh chóng phản kích, đệ tử ngươi viết sách không tốt, lại không cho người ta bình luận à?
"Cuốn sách này viết hay lắm, đúng là thần thư, đây định sẵn là Mặc Kinh, có điều đã vượt qua cả Mặc Kinh!"
Trong thành Trường An, chí sĩ Hoàng Lão tụ tập ở cửa thư quán, cầm cuốn "Cách học", khen ngợi không dứt.
Trước đó bị Phù Khâu Bá cưới lên đầu mắng chửi là sỉ nhục lớn nhất với Hoàng Lão. Nay được Tư Mã Quý Chủ dẫn dắt, bọn họ phẫn nộ phản công.
Nho gia không chịu yếu thế, chỉ ngại thân phận tác giả cuốn sách, họ không dám bới móc.
Họ không dám nhưng Phù Khâu Bá dám.
Phù Khâu Bá đem quá trình mình sửa đối cuốn sách chỉ ra, làm bằng chứng cuốn sách này không tốt. Sau đó là đám người Hoàng Lão nhảy vào cãi lại, cung cấp lượng lớn chứng thực, nguồn gốc, đủ phương diện chứng minh những điển cố kia. Điều này coi như giúp Phù Khâu Bá chuyện lớn, Hoàng Lão vì nâng đỡ tân thánh cho mình, nên mấy nghìn người hợp sức bù đắp sơ hở cho "Lưu An".
Quá trình này tăng thêm tính quyền uy cho cuốn sách, dù sao toàn bộ đệ tử Hoàng Lão đảm bảo, cuốn sách này viết rất hay.
Còn về phần Trần Đào là người thực sự vận dụng cuốn sách này đang ngồi trước Lưu Trường. Hắn xem cuốn sách này không biết bao lần, lần nào cũng hết sức kích động.
Sách thì hay thật, đủ để thay đổi thượng phương.
Nhưng vấn đề là, cuốn sách này không phải bệ hạ làm sao? Liên quan gì tới thái tử và đám người Hoàng Lão?? Còn cả Phù Khâu Bá nữa, không phải ông ta nói linh tinh à.
"Bệ hạ, gần đây có tranh cãi học thuật ..."
"Ha ha ha không sao." Lưu Trường phất tay:" Nếu là do trẫm sáng tác, chỉ Mặc gia coi như châu báu, nếu là An sáng tác, cả thiên hạ coi như châu báu."
"Huống hồ, trẫm đã trò chuyện với Trương tướng rồi. Thịnh thế kia, trẫm sẽ không nhìn thấy, theo kế hoạch của Trương tướng, An cũng chưa chắc nhìn thấy. Có điều chuyện An phải làm khác với trẫm, trẫm giúp thiên hạ ăn no, còn chuyện văn hóa, phải giao cho thằng nhãi An rồi."
"Thanh danh với trẫm là vô ích, dù trẫm có nói là mình viết, cũng chẳng ai tin. Với ác danh của trẫm, sẽ không ai dám đính chính sai soát trong đó, không bằng tặng cho An, có lợi cho nó."
"Bệ hạ đúng là thánh hiền!" Trần Đào khâm phục khẩu phục, bất kể là trình độ học thuật hay phẩm chất thánh hiền của bệ hạ đều là hắn hoàn toàn khâm phục:
"Đừng nói thứ vô ích đó, nhìn nước Lương đi, một nước chư hầu nho nhỏ, vậy mà làm ra cày chân đạp. Cứ thế này thượng phương các ngươi sẽ thua kém người ta."
Trần Đào thi lễ nói lớn:" Thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."
Tiễn Trần Đào đi rồi, Lưu Trường lộ mặt, cúi đầu chửi mắng:" Thứ trẫm vất vả làm ra, vậy mà thành của thằng nhãi An. Trẫm nhất định lấy hai cuốn sách của nó, ký tên mình vào."
"Bệ hạ!"
Tào Xu đi vào, Lưu Trường lại lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, tự tin, mang tới cho người ta cảm giác an toàn cực lớn.
"Xu, sao nàng tới đây?"
"Thiếp mang đồ ăn tới cho bệ hạ."
Tào Xu trông có vẻ vui lắm, rất nhanh trước mắt Lưu Trường đã đặt đầy món ngon:" Trước kia đều là bệ hạ đi khắp nơi cướp công của người khác, thật không ngờ một ngày bệ hạ nhường công lao đi ... Bệ hạ thực sự đã lớn rồi ..."
Thái độ của nàng như nhìn nhi tử ngốc nuôi hơn mười năm trưởng thành vậy, hết sức tự hào.
"Thanh danh với trẫm như bùn đất, trẫm không thèm." Lưu Trường hùng hồn nói:
Tào Xu ngồi xuống, khẽ vuốt ve tay y:" Bệ hạ chịu khổ rồi."
Nụ cười Lưu Trường liền trở nên tự nhiên hơn trước nhiều:" Không sao, trẫm không giúp gì được sư phụ, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện trẫm sở trường chỉ có ở thượng phương ... Coi như trẫm toàn lực rồi."
"Bệ hạ làm đủ nhiều rồi."
"Ha ha ha, thật không?"
Lưu Trường vừa quay đầu qua, Tào Xu gần như hiểu ngay suy nghĩ của y, khẽ vỗ đầu y một cái:" Đợi tới tối!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com