Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 740 - Chương 740: Nhà Giàu Tiêu Tiền.

Chương 740: Nhà giàu tiêu tiền.

Về tới Hậu Đức Điện, Lưu Trường lập tức gọi Phù Khâu Bá tới.

"Phù Khâu công, khanh tới đúng lúc lắm, giúp trẫm xem cái này." Lưu Trường lập tức đưa sách cho Phù Khâu Bá:

Phù Khâu Bá chăm chú xem rất lâu:" Bệ hạ, điển cố này ..."

"Không thích hợp phải không?"

Phù Khâu Bá gật đầu.

"Khanh cũng biết đấy, trẫm sự vụ bận rộn, nhiều việc không thể tự làm. Cuốn sách này trẫm hoàn thành đại khái, sau đó lệnh thái tử soạn điển cố, ai ngờ nó lại bịa đặt về thánh nhân, làm người ta xem thường. Thằng nhãi đó chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, nên trẫm nhờ khanh tu sửa."

"Thần không hiểu học vấn thượng phương, song thứ bệ hạ tổng kết ra, không chỉ vận dụng ở thượng phương, còn dùng ở trị quốc. Bệ hạ đại tài, thần sẽ nghĩ cách sửa lại điển cố, không làm bệ hạ thất vọng."

"Tốt, có khanh ra tay, trẫm không lo nữa."

Lưu Trường vui vẻ giao sách cho Phù Khâu Bá làm, là đệ tử của Tuân Tử, ở phương diện "sáng tác", ông có công phu nhất định. Dưới ngòi bút của ông, Mặc Tử "khốn kiếp" do Lưu Trường viết thánh người khác, không hở chút là đánh chửi đệ tử nữa. Nội dung cũng tu sửa thích hợp, như Lỗ Ban biến thành Công Thượng Quá, kết hợp với chuyện ông ta đi sứ nước Việt, biến Mặc Tử từ ông già ngoan cố thành hiền sư mài rũa đệ tử.

Trong quá trình đó Lưu Trường ngồi bên xem ông trau truốt.

Phù Khâu Bá không chỉ giúp sửa điển cố, mà còn cả chữ viết sai, câu cú trúc trắng đều sửa lại, nếu không thứ bệ hạ viết ra muốn phổ biến được hơi khó. Thứ này không thể quá cao nhã, phải tục một chút, nhưng không thể tục tới người khác không hiểu lại biến thành cao nhã nhất, tục ra cảnh giới.

Nước Lương, đây là quốc gia thần kỳ.

Ruộng đất bên đường hết sức màu mỡ, thậm chí không thấy được đất hoang, hương với hương liền sát nhau, khoảng cách giữ thành với thành thu hẹp rất nhiều. Nước Lương không lớn nhưng chiếm cứ mảnh đất giàu có nhất Trung Nguyên, bách tính từ bốn phương đổ tới, sản lượng lương thực tăng vọt, thành kho lương lớn nhất thiên hạ.

Năm xưa Trương Thương nói không sai, cai trị nước Lương, đừng hành hạ bách tính là có thành tích.

Lưu Doanh tới đô thành Tuy Dương, cảm khái thiên hạ rộng lớn.

Rõ ràng là đất đai của Đại Hán mà giữa quốc gia với nhau lại có khác biệt khiến người ta khó tưởng tượng nổi, thành trì nước Triệu đa phần mang cảm giác bi ai, bách tính ai nấy nghiêm túc, thành Hàm Đan phồn hoa nhất cũng có sự tang thương tiêu điều.

Còn nước Lương thì nói sao nhỉ, nhu hòa khoan dung, cổng thành mở rộng, chẳng có kiến trúc quân sự nào, tựa như giang rộng tay tiếp nạp hết thảy.

"Huynh trưởng!" Lưu Khôi vô cùng kích động, nụ cười dào dạt trên khuôn mặt tròn xoe:

"Ngũ đệ ..." Lưu Doanh gầy gò, ba người như hắn mới bằng vóc dáng Lưu Khôi:" Khôi, ai cũng bảo lương thực ở nước Lương nhiều nhất, mới đầu ta không tin, thấy đệ là ta tin rồi."

Vừa nói còn vừa vỗ vỗ bụng Lưu Khôi.

Lưu Khôi vội vàng hít thật sâu, hóp bụng lại.

"Thôi, thôi, đừng làm khó bản thân nữa."

Hai người vào thành, giống như Lưu Trường, thể hình của Lưu Khôi rất bắt mắt, không che giấu dược, nên phải đi xe. Lưu Doanh nhìn quanh, bách tính nơi này có vẻ lưới nhác, có người cầm nông cụ đứng bên đường tán gẫu, giáp sĩ ngáp ngắn ngáp dài, chẳng kiểm tra thương cổ đi qua, chẳng thấy bán hàng nhiệt tình chào mời khách.

"Còn tưởng huynh tới nước Lương cuối cùng chứ?"

"Ta tới Triệu, sau đó đi một vòng quanh nước Đường, vốn định tới Yên, nhưng Yên đang đánh trận nên tới chỗ đệ. Ở vài ngày sẽ tới Tề, từ Tề tới Sở, Ngô, Trường Sa, rồi từ Nam Quận về Trường An." Lưu Doanh vừa nói vừa nhìn cảnh tượng phồn hoa trong nội thành:" Thật không ngờ trong đám đệ đệ của ta, đệ quản lý quốc gia tốt nhất."

Lưu Khôi rất tỉnh táo:" Không liên quan gì tới đệ, chủ yếu là do nước Lương nằm giữa thiên hạ, thông với khắp nơi, đệ từ khi tới đây chỉ ban chính sách cho phép khai khẩn rồi chẳng cần làm gì nữa ..."

"Triệu và Đường đều đang vì chính sách vụ nông mà xôn xao, chỗ đệ sao không thấy gì?"

"Có chứ, đệ dẫn huynh đi."

Xe ngựa liền chuyển hướng ra thành tây, Lưu Khôi như khoe công nói:" Trường đệ muốn hưng nông, nước Lương chắc chắn gánh vác trọng trách ... Trước tiên huynh dùng vải trắng này che mũi miệng lại đã."

"Vì sao?"

"Đệ dẫn huynh tới ruộng thí nghiệm lớn nhất Đại Hán, hơn 200 dặm, đệ thưởng cho Nông gia, để họ thí nghiệm cải tiến cách cày cấy."

Đông Uyển giống Thượng Lâm Uyển ở Trường An, là nơi quân vương du ngoạn, Lưu Doanh hết sức cảm động, đứa đệ đệ này vì Trường đem viên lâm của bản thân ra làm thí nghiệm.

"Tốt, tốt, Khôi đệ, ngay cả viên lâm của riêng của mang ra, hơn hai trăm dặm, đủ ... Hả? Những hơn 200 dặm."

Lưu Doanh mặt biến sắc, cời giày ra:" Trẫm bảo sao thằng nhãi này vì sao ngày càng béo mà, Đông Uyển thôi đã dài 200 dặm, đô thành lớn được bao nhiêu? Hôm nay trẫm đánh chết ngươi."

Lưu Khôi vội giải thích:" Huynh trưởng, huynh trưởng, nghe đệ giải thích, năm xưa a mẫu tới nước Lương chơi, đệ mở rộng cung uyển cho a mẫu du ngoạn. Mà người đầu tiên xây dựng Đông Uyển, không liên quan tới đệ."

Nghe thế Lưu Doanh tạm tha cho hắn:" Vì sao phải che mũi miệng."

"Đám Nông gia không biết nghĩ cái gì, dùng thứ thối khắp khó ngửi, hôi thối mù trách, cách rất xa vẫn ngửi thấy. Đám này mà lên chiến trường, địch nhất định vứt giáp bỏ chạy ..."

"Hừm, đây là chuyện lợi cho thiên hạ, vậy mà đệ chê thối à, chẳng lẽ chư hầu vương không chịu được khổ nữa à? Nông gia cả ngày vất vả ở ruộng, đệ buộc vải trắng đi xem họ, còn ra thể thống gì?"

Lưu Khôi cúi đầu nghe huynh trưởng giảng giải đạo lý dài dằng dặc.

Rất nhanh bọn họ tới viên lâm, nơi này đồng ruộng khắp nơi, xa xa đoàn người bận rộn, còn Lưu Doanh biến sắc mặt.

Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

Lưu Khôi sớm đã che mũi miệng kín mít rồi, Lưu Doanh mím chặt môi, trước mặt đệ đệ, phải giữ uy nghiêm huynh trưởng.

Lương vương tới, đám Nông gia phản ứng khác nhau, có người cung kính tới hành lễ, người đứng xa. Lưu Doanh không mù chữ như Lưu Trường, dựa vào hành vi đó đoán ra họ thuộc hệ phái nào.

"Đệ làm sao đưa được nhiều Nông gia tới đây thế?"

"Đệ hạ lệnh Nông gia tới nước Lương nghiên cứu kỹ thuật cày cấy, cung cấp đất, nông cụ, hạt giống muốn gì có đó ... Thế là họ tới thôi." Lưu Khôi ưỡn bụng, thiếu điều khắc hai chữ đắc ý lên mặt:" Đệ nghe nói Trường đệ bị quần thần phản đối chuyện thượng phương ... Đệ bàn với quốc tướng một phen, muốn lập hệ thống thượng phương ở nước Lương, loại sản nghiệp đầu tư cực lớn này, để ở nước Lương là thích hợp nhất."

"Không tệ, không tệ." Lưu Doanh gật gù, ánh nhìn Lưu Khôi đã thay đổi:

"Huynh trưởng, tới đây xem." Lưu Khôi càng đắc ý, chỉ đằng xa:" Huynh thấy chưa?"

Lưu Doanh nhìn thấy cày mà không thấy trâu cày, có người ngồi trên cày, sau đó cày liền di chuyển, hắn không hiểu ra sao.

Lưu Khôi cười giải thích:" Huynh trưởng, đó là thứ thượng phương của đệ làm ra, gọi là cày đạp chân. Huynh xem kỹ đi, chân họ dẫm lên bàn đạp kìa ... Đệ sai thượng phương thử hơn 300 mẫu, cuối cùng xác định cái này thích hợp nhất."

Lưu Doanh hít sâu, 300 lần, không biết lãng phí thế nào:" Như Ý mà ở đây thế nào cũng đánh nhau với đệ ... Làm rất tốt, nhưng nên tiết kiệm cần tiết kiệm."

"Huynh trưởng, tiền tài không đem dùng cũng chỉ là đống gạch nát thôi ... Đệ rốt cuộc hiểu vì sao Trường đệ coi trọng thượng phương rồi, thứ này quả nhiên là đại lợi cho quốc gia."

Sau khi đi hết một vòng xem thành quả của nước Lương, hai người mới rời ruộng thí nghiệm.

"Khôi đệ, làm tốt lắm, ta biết các đệ đều rất kiệt suất ...."

Lưu Doanh đang vỗ vai tán dương đệ đệ chợt nôn thốc nôn tháo.

Không biết nôn bao nhiêu lần, Lưu Doanh sức cùng lực kiệt, mặt mày bơ phờ, nhìn thấy Lưu Khôi cắn răng nhịn cười rốt cuộc không nhịn được, hai huynh đệ cười phá lên.

Bình Luận (0)
Comment