Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 739 - Chương 739: Con Có Thù Với Mặc Gia À?

Chương 739: Con có thù với Mặc gia à?

Chu phủ, Chu Xương ngồi trong viện lạc, yên tĩnh nhìn về phía cửa, tuy tuổi không chênh Trương Thương là bao nhưng lưng đã còng, mặt vàng vọt, tựa hồ chỉ cần gió thổi qua một cái là người tan rã. Lá khô rụng đầy sân, phiêu đãng theo gió.

Trước kia Chu phủ người xe tấp nập, giờ bị người ta hoàn toàn lãng quên.

Năng lực Trương Thương thể hiện ra cùng mức độ thiên tử sủng ái, đều là thứ Chu Xương không sao so được. Toàn bộ Chu phủ trở nên vô cùng yên tĩnh, những đại thần mới đầu còn rất lo cho bệnh tình của ông, thường xuyên tới thăm, luôn mồm Chu công, giờ không thấy đâu. Đám thân thích mang theo lễ vật hầu hạ bên cạnh luôn miệng gọi đại phụ cũng dàn không tới nữa.

Chu Xương nhìn cái cây khô héo phía xa thở dài, lại có một chiếc lá rụng xuống.

"Trọng phụ!"

Một thân hình cao lớn xô đại môn đi vào, hai tay xách hai con gà.

Chu Xương cười khẽ, trong nụ cười có hai hàng nước mắt chảy ra.

Trong sân, mấy tảng đá chất thành cái bếp nướng đơn giản, dưới đốt lửa.

Lưu Trường ngồi xuống, nhét lá khô vào cho lửa cháy lớn hơn, y dùng que xâu thịt đặt lên trên nướng, lại lấy gia vị đặt trên chén bên cạnh rải lên thịt. Lưu Trường làm rất chuyên chú, hai mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm, thi thoảng quạt gió hoặc thêm gia vị.

Ít khi thấy y làm việc gì chuyên tâm như vậy, nếu tâm tư này đặt cả vào đọc sách thì Lưu An chẳng có phần được khen nữa.

Thân hình cao lớn vẫn mang trái tim đứa bé.

Nướng xong thịt, Lưu Trường ngồi xuống bên Chu Xương, đưa thịt cho ông.

Gia thần già gượng gạo nói:" Bệ hạ, gia chủ không ăn được ..."

"Cút ra chỗ khác." Lưu Trường phất tay:

Chu Xương run run nhận lấy thịt Lưu Trường đưa cho, ông bệnh nặng một trận, cả sức nói chuyện không còn bao nhiêu. Đó là vì nhiều năm vất vả, triều chính đặt cả lên người, ông lại chẳng có năng lực như Trương Thương, thế là ngày đêm công tác, lâu dần thành bệnh, bệnh phát một cái đánh gục ông già này.

Các thái y không biết phí bao nhiêu tâm tư, dùng vô số thuốc quý mới giữ cho ông được một hơi thở.

Chu tướng trước đó còn mắng mỏ đại thần, có thể đi bộ quanh Trường An mấy vòng, chỉ vài ngày thành như vậy, ai nấy khó tin.

Chỉ có các thái y nhìn ra, tuổi Chu Xương đã cao, ngày đêm vất vả lấy ý chí duy trì, vừa đặt công việc xuống, tất cả vất vả bệnh tập bao năm bộc phát, muốn chữa khỏi là không thể rồi.

Tay Chu Xương run run, không thể đưa thịt lên miệng nữa.

Lưu Trương tự mình đặt xiên thịt bên miệng, để Chu Xương cắn nhẹ, ông vẫn không thể nói chuyện, trong đôi mắt bi ai, không ngừng nhỏ nước mắt.

"Trọng phụ khóc cái gì, trẫm có chặt cây của trọng phụ đâu, chỉ bẻ vài cành nướng thịt thôi mà, cây này cũng chẳng hợp nướng thịt cơ, cây nhà Hoài Âm hầu là thích hợp nhất."

"Trước đó trẫm tới nhà ông ấy, vừa vặn lệ thần trong nhà đều đã đi cả, trẫm mở cửa vào xem, phát hiện gà dê bị bệnh, nên chặt cây nướng thịt ăn, ngon lắm. Giờ trẫm nướng thịt đều tới nhà ông ấy chặt cây, tiếc là ăn nhiều quá, cây hết rồi. Hoài Âm hầu sao không trồng nhiều chút, tức quá, trồng mỗi một cây. Trẫm ăn hết rồi phải làm sao? Ông ấy không biết nghĩ cho người khác."

"Không phải quân tử."

Lưu Trường vừa than vãn lại vừa đưa thịt nướng cho Chu Xương ăn.

Chu tướng, một miếng, trẫm một miếng.

Trẫm miếng nữa, thêm miếng nữa, lại miếng nữa, Chu tướng một miếng .... À hết rồi.

Chu Xương giọng khàn khàn mà thấp, căn bản không nghe thấy ông nói gì.

Lưu Trường nghe kỹ lắm mới ra.

"Thần vô dụng."

Lưu Trường cười:" Khi trọng phụ mới làm quốc tướng, quần thần tranh đấu không ngớt, a mẫu và huynh trưởng mâu thuẫn, huân quý thế lớn. Lúc đó mà dùng Trương tướng, với cái tính không muốn đắc tội với ai của ông ấy, e chẳng làm nổi việc gì. Trọng phụ chính là người phù hợp đứng ra lúc nguy nan, ổn định cục diện."

"Trương tướng là cung, trọng phụ là nỏ, mỗi người có sở trường riêng thôi, không có ai vô dụng. Trọng phụ đừng nghĩ nhiều, sau này có ai nói thế, bảo trẫm, trẫm nướng hắn."

"Nào, yên tâm ăn đi."

Đúng lúc này có thằng nhóc vào trong phủ.

Lưu Trường nhận ra nó, mắng:" Đại phụ ngươi bệnh thành thế này, ngươi còn ra ngoài chơi à?"

Thằng nhãi này là Chu Tả Xa, tôn tử Chu Xương, nó giơ đồ trong tay lên:" Cháu đi lấy thuốc cho đại phụ."

Lưu Trường nhìn nó mắt thâm tím, nghi ngờ:" Ai đánh ngươi? Khải, Ngang, Tường đều tới phong quốc, Hiền về nước Yên ... Còn ai dám đánh ngươi chứ?"

Chu Tả Xa nhe răng cười:" Không sao, không sao ..."

Mấy ngày sau đó Lưu Trường thi thoảng tới nhà Chu Xương, ông vốn bị thái y phán không sống bao lâu nữa, vậy mà nói chuyện trở lại được, thậm chí nếu có người đỡ còn có thể đi lại trong phủ.

.............. ............

Vĩnh Thọ điện, Trường Lạc cung.

Lữ hậu chăm chú xem từng tờ giấy một, nét mặt hoàn toàn không để lộ suy nghĩ trong lòng.

Lưu Trường thì đứng bên đợi a mẫu đánh giá sách của mình.

Mặc dù viết sai tùm lum, chỉ có mười lăm trang ngắn ngủi, nhưng dù sao cũng là tác phẩm học thuật Lưu Trường thực sự tự mình hoàn thành. Thế là y vội vàng đưa tới chỗ a mẫu, hi vọng nghe được vài lời khen.

Lữ hậu xem đi xem lại rất nhiều lần mới đặt xuống.

"Con có thù với Mặc gia à?"

"Hả? Không có, sao thế ạ?"

"Con định chấn hưng Mặc gia hay diệt Mặc gia?" Lữ hậu tuy không thích Mặc gia, vẫn nghiêm túc nói:" Con không thể bịa chuyện về Mặc Tử như thế, cuốn sách này mà đưa ra, Mặc gia sẽ bị mắng chửi cả nghìn đời. Con không phải đang kéo họ lên mà là đóng nắp quan tài của họ."

Lưu Trường lắc đầu:" Đây là chuyện có lợi cho thiên hạ, dù bị chửi có sao?"

"Thế này đi, con sửa một chút, ví như chuyện chất vấn này, con sửa lại thành Mặc Tử chất vấn lão sư ... lão sư ông ấy là Nho gia, ông ấy chất vấn Nho gia, từ đó lập Mặc gia, như vậy câu chuyện hợp lý hơn nhiều." Lữ hậu đề xuất kiến nghị:

"Nhưng lão sư ông ấy không có tên tuổi, ông ấy mới có, vậy làm sao thể hiện ra được tinh thần chống lại quyền uy."

"Vậy con viết chuyện bây giờ đi, có người đưa ra biện pháp mới, con không đồng ý, chèn ép họ, cuối cùng họ thành công. Giờ con uy thế cao hơn Mặc Tử, như thế thể hiện được hiệu quả đấy."

Lưu Trường nhảy dựng lên:" Bằng vào cái gì chứ, con có làm chuyện ấy đâu, sao phải vô duyên vô cớ để người ta chửi?"

Lữ hậu nheo mắt lại lạnh lùng nhìn y, Lưu Trường cảm thụ được sát khí.

"Được được, con sửa, con sửa ngay." Lưu Trường làu bàu:" Vậy nội dung thế nào ạ?"

"Có thể sách với Luận Ngữ."

"Dạ??"

Lưu Trường không mong đợi nhiều về tác phẩm của mình, chỉ muốn nghe a mẫu nói "không tệ".

Nhưng sánh với Luận Ngữ là ý gì?

A mẫu chưa bao giờ là người biết nói đùa, Lưu Trường hít sâu: "Thật ạ?"

"Mặc dù vận dụng điển cố không thích hợp, nhưng nội dung đủ để thượng phương dùng nghìn năm. Ta nhiều lần khuyên can con, chính vì thượng phương hao phí lớn, mà thành quả ít. Bọn họ làm việc lộn xộn, không theo phương pháp nào. Ta biết con khinh lý luận, chú trọng thực tiễn, nhưng không có lý luận chỉ đạo là không được.

"Thượng phương trước kia chỉ là đám công tượng, không có lý luận chỉ rõ họ phải làm gì, chú trọng cái gì, tránh cái gì, bởi thế họ lãng phí vô cùng."

Cuốn sách này xác lập tri thức lý luận cho thượng phương, có lẽ về sau sách thế này ngày càng nhiều, nội dung sẽ vượt qua con, nhưng mở đầu chính là tác phẩm khoáng thế.

Lưu Trường càng nghe càng không giấu được nụ cười trên mặt, cất sách đi như cất châu báu.

Lữ hậu bấy giờ mới nói:" Mấy ngày qua con đi thăm Chu Xương à?"

"Vâng, ông ấy bệnh nặng, không ai tới thăm, thi thoảng con ghé qua."

Lữ hậu hài lòng gật đầu:" Con làm tốt lắm, tới thăm ông ấy nhiều chút, mang theo lễ vật, quần thần sẽ càng thêm kính trọng, cam tâm tình nguyện ra sức vì con."

Lưu Trường bĩu môi, y thèm vào để ý quần thần nghĩ cái gì:" Vậy con về sửa điển cố đây."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment