Khi Từ Phúc đi ra biển mang đi không ít thứ.
Trừ đồng nam đồng nữ, còn có tượng nhân, bác sĩ, rất nhiều kỹ thuật tiên tiến. Khi họ ở trên đảo cũng nghe được phần nào tin tức, chiến loạn khắp nơi, các nước khôi phục chiến đấu với Tần, họ thấy vui mừng vì mình chạy đủ nhanh.
Bọn họ cho rằng đây sẽ là một cuộc chiến kéo dài trăm năm như thời Chiến Quốc, nên không để ý tới Trung Nguyên nữa.
Nhưng Chu Thắng Chi lên bờ, họ giật mình.
Cách ăn mặc đò bọn họ chưa từng thấy, cờ xí viết chữ "Hán", đó là cái tiểu quốc nào?
Vương Kỳ ở trong lao ngục đã tìm hiểu được chuyện xảy ra nhiều năm qua.
Ông ta cứ nghĩ trải qua chiến tranh phá hoại, rất nhiều thứ sẽ thất truyền, mình nắm giữ lượng lớn kỹ thuật, sẽ là thần tiên ở hải ngoại quay về, không ngờ lại là dã nhân trong núi đi ra.
Thiên tử Đại Hán tiếp kiến vị tù binh này
Bất kể là ai lần đầu gặp Lưu Trường cũng giật nảy mình, không biết vì sao, vừa nhìn thấy vị thiên tử này, trong đầu Vương Kỳ xuất hiện hai chữ Trụ vương.
Ông ta vội vàng dùng đại lễ bái kiến, hô to bệ hạ.
Lưu Trường cũng quan sát ông già này, nghi ngờ hỏi:" Ngươi là đệ tử của Từ Phúc à?"
"Vâng!"
"Từ Phúc còn sống sao?"
"Năm xưa khi ra biển, lão sư nhiễm bệnh trên thuyền, tới đảo không lâu thì qua đời."
"Các ngươi xây thành, có quan lại và quân vương cai trị không?"
"Thần cùng các sư huynh xây dựng thành trì, chưa từng xưng vương, không có quan lại quản lý. Mọi người tự cấp tự túc, nếu có kẻ gian phạm, sẽ do trưởng giả xử trí ..."
Lưu Trường nghe liền mất hứng, thì ra là đám dã nhân tụ tập với nhau thôi, phất tay cắt lời:" Đất đai trên đảo hợp canh tác chứ?"
Vương Kỳ hơi do dự:" Phía đông có ruộng tốt nhưng không nhiều, chủ yếu là núi ..."
Lưu Trường cắt lời lần nữa:" Khoáng sản thế nào?"
"Đúng là rất phong phú ...."
"Nghe nói năm xưa các ngươi ra biển mang theo rất nhiều tượng nhân?"
Vương Kỳ nãy giờ chưa nói được một câu hoàn chỉnh, liên tục bị cắt lời, ít nhất ông ta nhìn ra, vị hoàng đế này rất nóng tính:" Vâng ạ."
"Ha ha ha, nếu trẫm xá miễn cho các ngươi vô tội, các ngươi có quy hàng không?"
"Nếu bệ hạ khoan thứ, bọn thần nhất định sẵn lòng ..."
"Được, cứ làm thế, đem lão này ... e hèm, lão trượng tới điển khách phủ nghỉ ngơi."
Vương Kỳ tới chưa bao lâu đã bị đưa đi, còn chưa hiểu gì. Lưu Trường cười to:" Năm xưa Hạng Vũ cho một mồi lửa làm nhiều thứ thất truyền, người theo Từ Phúc ra biển đều là quan tượng ưu tú, không biết năm giữ bao nhiêu kỹ thuật! Gì chưa nói, riêng thuyền của bọn họ, chúng ta không làm được, so với vàng bạc, những người này mới là bảo vật thực sự."
Lữ Lộc ngớ ra, đúng thế:" Thì ra bệ hạ nóng lòng gặp ông ta vì nguyên nhân này, bệ hạ thánh minh."
"Khụ, đúng, trẫm nghĩ tới lâu rồi, lát ngươi đi nói với Phùng Kính, để ông ta an bài."
"Vâng!"
Lưu Trường lấy bút ra viết, y vẫn đang viết sách cho thượng phương. Theo kiến nghị của Trương Bất Nghi, thời gian ra y đã triệu tập lượng lớn công tượng, ghi chép lại, kết hợp với trị thế được cá nhân, dùng lời đơn giản nhất viết ra.
Vì thế y bịa ra đống điển cố liên quan tới Mặc Tử.
Ví như có điển cố đề cao tinh thần phê phán nghi ngờ, Lưu Trường viết, có đệ tử của Mặc Tử có ý tưởng hay, Mặc Tử cho rằng làm thế không thành công. Đệ tử kia kiên trì ý nghĩ của mình, cuối cùng thành công, Mặc Tử phát hiện ra mình sai lầm, xin lỗi hắn.
Điển cố này nhìn không có vấn đề gì, nếu như không có đoạn Mặc Tử đánh đệ tử, nếu như lúc đệ tử chất vấn không chửi sư phụ, còn chửi con chó già thì là điển cố hả.
Còn nữa, vì sao đệ tử của Mặc Tử tên là Lỗ Ban?
Như hôm nay bệ hạ lại có điển cố mới.
Đúng, lại sắp có điển cố rồi: Mặc Tử muốn làm thuyền, chuyện kích cỡ chỉ đo đại khái, không có con số chuẩn xác. Cuối cùng làm ra rất nhiều linh kiện, khi ghép thành thuyền liền phát hiện không cách nào khớp được ... Mặc Tử tức giận chửi mẹ người ta.
Lưu Trường vui vẻ mang điển cố cho Lữ Lộc xem.
"Ngươi xem tiến độ của trẫm ngày một nhanh, chẳng bao lâu là xong, thế nào cũng cho Trần Đào niềm vui bất ngờ ..."
Lữ Lộc đọc xong điển cố khóe miệng co giận, trước kia văn chương của Phù Khâu Bá thiếu chút nữa tiễn Trần Đào lên đường, điển cố của bệ hạ thì tiễn luôn toàn bộ Mặc gia lên đường.
"Bệ hạ viết rất hay, nhưng mà điển cố này ... Bịa đặt về thánh hiền như thế, có phải không hay."
"Mặc Tử là vị thánh hiền lòng mang thiên hạ, bệ hạ miêu tả ông ấy như thế, thực sự là ..." Lữ Lộc không biết phải nói thế nào nữa:
Lưu Trường phất tay, không thèm để ý:" Ngươi biết gì, lão sư trẫm nói, tổ sư trẫm thích làm thế, dùng thánh hiền biểu đạt suy nghĩ của mình. Đây không phải là sỉ nhục mà là tôn kính. Ngươi xem tổ sư ta vì biểu đạt suy nghĩ muốn giết kẻ tiểu nhân giả mạo đạo đức chí sĩ còn nói, Khổng Tử ngày đầu làm Lỗ quốc tướng liền giết Mão gì đó ..... Trẫm kế thừa phong thái tổ sư, sao lại nói là sỉ nhục thánh hiền?"
Sao bệ hạ không kế thừa những cái tử tế ấy?
Trình độ văn hóa của bệ hạ tuy phải tăng cường, song rất hiểu học vấn trong phái, mặc dù nhớ không rõ tên người, ngày thứ bảy nhớ thành ngày thứ nhất, nhưng ít ra vẫn biết sự kiện này, thế là tốt rồi.
Lữ Lộc cười đau khổ:" Dù là thế cũng không nên bịa chuyện, bệ hạ làm thế là biến Mặc Tử thành ví dụ phản diện ... Vậy sao được?"
"Biết làm sao, điển cố mà không có tên người thì ai mà nhớ? Hoàng Lão và Nho đều là sư môn của trẫm, còn viết về Hàn Phi Tử, a mẫu sẽ giận, nay mấy học phái có tiếng, Mặc gia yếu nhất ..."
Lữ Lộc quá hiểu thói sợ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu của bệ hạ nhà mình rồi:" Nhưng vẫn bất kính với thánh hiền."
"Hiện giờ việc trẫm làm là để chấn hưng Mặc gia, nếu Mặc Tử mà biết chuyện trẫm làm sẽ cười to, nói không chừng còn viết giúp trẫm."
"Thần lại nghĩ, ông ấy mà biết có khi sẽ hành động giống trong điển cố của bệ hạ, xông vào đánh người ..."
"Ngươi nói thế mới là xúc phạm thánh hiền."
Lưu Trường kệ kiến nghị của Lữ Lộc, tiếp tục viết sách.
Viết chưa bao lâu thì Trương Thương tới.
Ông vẫn béo vẫn trắng như thế, song nghiêm khắc hơn, không hiền hòa như trước. Lưu Trường vội vàng ra đón, lại sai Lữ Lộc lấy món ăn ngon nhất, chất đống trước mặt Trương Thương. Nay với Lưu Trường mà nói, lão sư là thứ bảo bối quý nhất thiên hạ.
Trương Thương định nói chuyện, nhưng nhìn thấy thịt ê hề, không kìm được liếm mép.
"Lão sư không vội không vội, vừa ăn vừa nói."
Trương Thương thong thả nếm thử vài miếng, thưởng thức xong mới nói:" Thần thống kê tình hình các nơi, phát hiện giá lương thực các nơi cực kỳ mất cân bằng, nhiều thương cổ dựa vào đó phát tài lớn, danh sách những kẻ này thần gửi cho Hà Tây tướng rồi. Vấn đề không chỉ có thể, nếu mà giá cả không thể cân bằng ... Cái bánh này bệ hạ còn ăn không?"
Lưu Trường vội đặt bánh trước mặt Trương Thương.
Trương Thương đúng là chuyên gia ăn uống, người khác ăn bánh Hồ đều ăn khô, ông thì khác, mỗi loại món ăn ông đều có cách ăn khác nhau. Khi ăn bánh Hồ, ông thích chấm ít nước canh, phối hợp với hoa tiêu, chỉ ăn thôi mà làm người ta chảy nước dãi.
"Nay lương thực được mua liên tiếp, ở một số nơi giá quá rẻ, nông dân ít lợi, rất thiệt thòi. Đương nhiên giá lương thực không thể cao, cũng bất lợi cho nông dân, thế nên phải cân bằng. Thần quyết định lập kho Thường Bình giống cách làm Lý Khôi nước Ngụy, khi lương thực rẻ mua vào, lương thực bắt bán thêm ra ... Bệ hạ thấy sao?"
Lưu Trường cười toét miệng.
"Lão sư nói đúng, tất nhiên làm theo lời lão sư."
"Lão sư bảo làm sao thì làm thế."
"Nào, lão sư ăn thêm ít thịt."
Người khác nhìn Lưu Trường ăn ngấu ăn nghiến cũng thèm ăn, Trương Thương chú trọng hưởng thụ, ăn chậm, ít, nhưng cầu kỳ, ông sống cũng cầu kỳ, làm việc tỉ mỉ.
"Lão sư có nghe nói chuyện về Đổng An Quốc chưa?"
Trương Thương gật đầu:" Người Nông gia, không tệ, thần đã xem tấu chương của hắn rồi, có thể thử."
Ông khác Nho gia bình thường, không hề có bất kỳ thành kiến nào với học phái khác, ông lười đi đối đầu với người khác. Trước kia ở nước Đường, ông dùng nhiều người của Phái gia và Hoàng Lão, vì thế bị Nho gia xúc phạm. Nay ông làm quốc tướng vẫn như thế, đề bạt người Pháp gia và Hoàng Lão là chính, gần như không có Nho gia.
Trương Thương lau cằm, râu, lau rất sạch mới cáo biệt Lưu Trường, không quên dặn:" Bệ hạ suốt ngày ăn thứ nhiều mỡ, vậy là không được, phải ăn thêm nhiều rau vào."
Lưu Trường mím môi:" Lộc, ngươi nghe ra chưa? Lão sư trẫm mỗi ngày đúng giờ cơm tới báo cáo quốc sự, đang dặn trẫm mai muốn ăn rau đấy."
Lữ Lộc cười:" Bệ hạ, có người ở Trường Án nói: Trương công làm Hán tướng, ba tháng mà thiên hạ đại trị. Bệ hạ có quốc tướng thế này, mỗi ngày giết một con trâu cho ông ấy, thần thấy cũng đáng."
Năng lực của Trương Thương khiến quần thần kính ngưỡng, Lữ Lộc nói với vẻ kích động, không hiểu sao Lưu Trường lại cau mày.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com