Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 737 - Chương 737: Xảy Ra Chuyện Gì?

Chương 737: Xảy ra chuyện gì?

Trương Thương tuy đọc sách nhiều, nhưng Nông gia chuyên môn nghiên cứu cái này, có rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, đây là thứ Trương Thương không so được.

Lưu Trường nghe rất chăm chú, tên này nói càng nhiều, ánh mắt Lưu Trường nhìn hắn càng khác thường, nếu y ít hơn vài tuổi lúc này đã hô to trọng phụ.

"Khá lắm Đổng sinh, ngươi tên là gì?"

"Bệ hạ, thần là Đổng An Quốc."

"Ồ, An Quốc, cái tên hay lắm, có điều sau này phải kỵ húy."

Đổng An Quốc hiểu ra, cười méo xẹo:" Đúng là như thế."

"Trẫm biết tới Nông gia các ngươi từ lâu, nhưng trẫm nghe nói, các ngươi suốt ngày cổ xúy chiến tranh, cho rằng canh tác và chiến tranh mới là cái gốc quốc gia. Hơn nữa muốn cả thiên hạ tham gia canh chiến, thiên tử và quần thần phải đi canh tác, có hơi ..."

Đổng An Quốc vội giải thích:" Bệ hạ nông gia chia nhiều phái, có canh chiến như bệ hạ nói, có cả diệt thương, vụ nông ..."

Các học phái trên con đường phát triển chia ra nhiều con đường, Nông gia cũng vậy, dựa theo Đổng An Quốc nói, hắn thuộc Nông phái, là chuyên môn nghiên cứu kỹ thuật nông nghiệp, tăng gia sản xuất. Bọn họ cũng có chủ trương chính trị, nhưng nhẹ nhàng hơn, mong quân vương giảm bớt lao dịch, cho bách tính cơ hội an tâm canh tác thôi ....

Đổng An Quốc làm thay đổi ấn tượng của Lưu Trường về Nông gia.

Rất nhanh bọn họ tới Thượng Lâm Uyển, Trương Bất Nghi đánh xe, Lưu Trường tay cầm cung, bắt đầu săn bắn, có điều y quá khỏe, cho nên cường cung là thứ thượng phương làm riêng cho y, cung này dù võ sĩ cũng không kéo nổi.

Chỉ là dùng cung này đi săn quá vô nhân đạo.

Rất nhiều mãnh thú bị bắn xuyên qua, thậm chí bắn bay đi luôn cũng bình thường.

Nếu là con mồi nhỏ một chút, Lưu Trường bắn trúng, ngay cả thịt chẳng còn là bao. Xạ thuật của Lưu Trường không tốt, đại khái vì quá khỏe, độ chính xác giảm đi không ít. Được cái đi săn nhiều năm không vô ích, dựa vào cảm giác, bắn trúng rất nhiều, kỹ thuật ngày một lão luyện.

Lưu Trường thu hoạch cả một xe vật săn.

Trên đường về, Lưu Trường không quên dặn Đổng An Quốc:" Ngươi đừng chỉ nói không, sau khi về đem thứ ngươi nói viết ra, giao cho Loan Bố, hắn sẽ không làm khó ngươi ... Ngoài ra nếu có đồng môn Nông gia khác giống ngươi, có thể tiến cử chõ trẫm, trẫm sẽ trọng dụng.

Đổng An Quốc vội bái tạ.

"đa tạ bệ hạ! Thần cáo từ!"

"Trương tả tướng! Thần cáo từ!"

Trương tả tướng đen mặt lần nữa. Lưu Trường vui vẻ nói:" Nay Trương tướng muốn hưng nông, xem ra Nông gia cũng có thể góp sức, học phái này không tệ ... Ngươi nói xem, nếu trẫm trọng dụng người này, tương lai hắn có thể thành lãnh tụ Nông gia không?"

"Bệ hạ, tên này chất phác, không giỏi ăn nói, muốn hắn làm lãnh tụ Nông gia, e không đủ tư cách."

"Thế thì sao nào, Đại Hán này còn có chuyện gì mà trẫm không làm được chứ?"

Lưu Trường không về hoàng cung mà tới Đường vương phủ, không bao lâu sau Loan Bố cũng tới.

Nghe Lưu Trường kể chuyện hôm nay, Loan Bố nói:" Thần cũng đã gặp tên hậu sinh đó, tính cách hắn chân thật, không được người ta thích, nghe không ra người ta trào phúng, còn tưởng thật. Thần từng khuyên hắn, có lẽ vì thế hắn nghĩ thần ghét Nông gia."

"Vậy rốt cuộc ngươi có ghét không?" Trương Bất Nghi tò mò hỏi:

Loan Bố cười:" Ta có thể ghét, nhưng trì túc nội sử không ghét."

Rất nhanh cả Quý Bố và Triều Thác đã tới.

Thế là trong sáu xá nhân của Lưu Trường, đã có bốn người ở đây.

Lưu Trường rất lâu rồi chưa vui như thế, cảm giác quay về thời vô ưu vô lo. Đời này của Lưu Trường, thời gian vui vẻ nhất là khi còn nhỏ ở Trường An, quần hiền, xá nhân, a phụ, a mẫu đều đầy đủ, mỗi ngày chỉ nghĩ mai sẽ chơi cái gì thôi.

"Hiếm có, nhìn các ngươi ngồi vây quanh thế này, trẫm rất muốn bỏ chạy." Lưu Trường cười to:" Có mà trẫm chạy, các ngươi không đuổi được nữa rồi."

Quý Bố đã qua 50, Loan Bố đã tứ tuần, Triều Thác trẻ nhất cũng đã để râu, thực sự không đuổi nổi nữa. Trương Bất Nghi cười nói:" Năm xưa vì đuổi theo bệ hạ, Loan Bố suốt ngày dẫn thần đi tập luyện."

"Năm xưa khi ngươi tới, ta đã bảo làm xá nhân của bệ hạ phải luyện võ, năm xưa ngươi không tệ, có thể ngăn cản ta, giờ ngươi xem xem ... Đại Hán làm gì có quốc tướng nào gầy như ngươi." Loan Bố lắc đầu:

"Về sau tới nước Đường bận quá, đâu có thời gian thao luyện, lâu dần đâm quen."

Mọi người vừa tán gẫu vừa uống rượu, không khí hài hòa, không như trước, hơi chút cãi nhau.

"Đáng tiếc không có Triệu công và Giả Nghị ở đây." Lưu Trường cảm khái liên tục chuốc rượu mọi người, chỉ có Quý Bố không uống, điều này làm y tức giận, có điều cũng không mắng vị thái hậu xá nhân này:

Thế là chẳng mấy chốc đã uống say khướt, bắt đầu lớn tiếng ca hát, mấy xá nhân cũng hát theo, quỷ khóc sói gào:

"Hồi xưa vẫn là tốt nhất, trẫm không nên lớn ... Không nên lớn. Bất Nghi, ngươi nhớ mùi vị thịt dê nhà cữu gia không?"

"Thần nhớ, ngon lắm."

"Ha ha ha, trẫm thì đã quên mùi vì thế nào rồi ... Ngươi còn nhớ mỹ nhân Chu gia và Lô gia không?"

"Thần nhớ, khi đó các nàng gả đi, bệ hạ không chịu còn buồn rất lâu mà, họ bế bệ hạ lên dỗ dành nữa ...."

"Ha ha ha ..."

Hôm sau khi Loan Bố thức dậy thì đầu vẫn hơi đau, hắn bóp trán nhìn quanh, phát hiện chẳng biết từ khi nào mình đã ở trong phòng, mấy xá nhân cùng bệ hạ cũng vậy. Loan Bố chẳng nhớ chuyện hôm qua thế nào, rón rèn ra ngoài phòng, tức thì giật mình.

Quý Bố tay cầm kiếm, đứng ngoài cửa không nhúc nhích.

Loan Bố ngạc nhiên:" Hôm qua xảy ra chuyện gì à?"

Quý Bố nghiêm túc nói:" Bên ngoài tuy có giáp sĩ, nhưng không vì thế mà thả lỏng cảnh giác, bệ hạ có thể, nhưng xá nhân thì không. Ở Trường An cũng có gian tặc muốn hại bệ hạ, nếu lơ là, chúng ta có chết cũng không đủ chuộc tội. Sau này nếu không có ta, bệ hạ uống rượu cùng mọi người, ít nhất cần mọi người tỉnh táo, hiểu chưa?"

"Vâng!"

"Ngươi đứng gác đi, ta đi ngủ."

Loan Bố không nhiều lời, sờ kiếm, lập tức đứng thẳng, cảnh giác nhìn quanh.

Mấy cỗ xe tù đi trên đường, khiến bách tính Trường An chú ý, bọn họ đứng bên đường chỉ trỏ. Mã Hàn vương ngồi trong xe tù, mặt vàng vọt, tuyệt vọng nhìn bách tính bên ngoài.

Vương Kỳ cũng bị áp giải về thì lại mở to mắt kinh ngạc.

Bị áp giải từ Liêu Đông tới đây, dọc đường đi, biến hóa của Trung Nguyên lớn tới mức làm ông ta không dám tin. Bách tính qua lại, thương cổ ngồi xe, trì đạo nối liền chạy dài, đủ các loại dụng cụ không rõ tên, phục sức mọi người khác lạ. Chỉ vài chục năm thôi, sao lại thay đổi lớn như thế?

Vương Kỳ năm xưa theo lão sư rời Trung Nguyên có chút danh tiếng, tự cho mình là hiền nhân có tri thức. Nhưng nay ông ta phát hiện, mình đã thành dã nhân ...

Từ khi nào mà bách tính dám tụ tập ngoài đường thế này? Sao quan viên không bắt?

Trong thành sao nhiều quán xá như thế, sao chúng dám tụ tập uống rượu.

Giáp sĩ can ngăn hai thương cổ cãi nhau, không phải nên bắt luôn sao?"

Vương Kỳ hoang mang lẩm bẩm:" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment