Huyện Thuyền Tư Không, trời vừa mới sáng, tiếng gõ cửa phá vỡ không gian yên tĩnh.
Bà già mở cửa ra nhìn thấy bưu tốt xa lạ.
Bưu tốt cầm thư, mất kiên nhẫn gọi:" Có thư, người nhận thư ... An!"
Bà già gọi Lưu An ra, Lưu An mắt lim dim, vừa ra cửa nhìn thấy bưu tốt thì cơn buồn ngủ bay biến hết, tinh thần hơn hẳn. Chỉ khi rời nhà mới hiểu ý nghĩa của thư nhà, Lưu an vội vàng tới ký tên lấy thư.
Bưu tốt trách:" Không cho ngụm nước uống à, chỗ các ngươi xa ..."
Đại Hàn học theo nước Tần, nhưng mà diện tích quá lớn, thời Tần mỗi hương có hơn mười bưu tốt, ở Hán chỉ có huyện mới có bưu tốt.
Bà gia vội vàng đi lấy nước.
Lưu An đã nóng lòng mở thư ra, quả nhiên là a mẫu viết, thời gian qua, nó luôn viết thư cho đại mẫu và a mẫu, thư qua thư lại, nó vừa xem thư vừa cười, nhưng tới cuối thư nụ cười héo dần.
"Con viết thư cho ta, đại mẫu, Khanh, Nga, chỉ a phụ con là không biết."
"Đó là lý gì?"
"A phụ con mỗi ngày nhắc tới con, nhớ nhung vô cùng, có đồ ăn ngon nhớ tới con mà quên ăn ... Thi thoảng gió thổi, lại hỏi thời tiết bên đó có lạnh không? Văn chương con viết được a phụ con treo trên tường ... A phụ thương con như thế, con báo đáp như vậy à? A phụ con không nói, ta không biết con không viết thư cho a phụ."
Lưu An bị mắng té tát, lặng lẽ cất thư đi.
Bà già ngạc nhiên, trước kia nhận được thư đều vui lắm mà, sao lần này lại thế:" An, có chuyện gì sao?"
"Không, trước đó đại mẫu mắng cháu, nay a mẫu cũng nói thế, đều nói a phụ cháu nhớ nhung thành bệnh gì đó ... Lừa trẻ con, a phụ làm sao có thể nhớ cháu, tính a phụ cháu không phải như thế ..."
Ông già đang ăn cơm nghe thấy thế, khuôn mặt tang thương dâng lên nỗi buồn, đặt bát cơm xuống:" Khi ta còn nhỏ cũng nghĩ thế, ta được a mẫu nuôi lớn ..."
"Từ khi ta biết nhớ thì không thấy a phụ, mỗi lần ông ấy về là nằm lăn quay ra ngủ, tức giận mắng ta, không cho ta chơi, ép ta thao luyện, chưa bao giờ để ý tới ta ... Khi đó ta nghĩ, a phụ không thích ta."
"Đợi ta lớn lên, biết giúp việc nhà, một lần a phụ trước khi ra ngoài xoa đầu ta định nói gì, ta chạy mất."
"Sau đó không còn thấy ông ấy không về, ta mới biết ông ấy chết ở Trường Bình."
"Rồi ta cũng ra chiến trường, cũng có con ... Khi đó ta mới hiểu, người làm cha khác người làm mẹ, luôn hà khắc yêu cầu con cái. Có điều những lời này ta nói cũng vô ích, đợi cháu lớn lên có con rồi sẽ hiểu ... nhưng thường khi cháu hiểu, họ không con nữa, mà con cháu đại khái cũng không hiểu cháu ..."
Ông già nói xong lại tiếp tục ăn.
Lưu An nghĩ mãi, lấy giấy bút mình cất giữ cẩn thận, viết thư.
" A phụ ..."
Mới viết đến đó nó đã không biết viết gì nữa, khi viết thư cho a mẫu và đại mẫu, nó luôn có rất nhiều lời để nói, lúc này nó hoàn toàn không biết gì. Do dự mãi, Lưu An mới viết:" A phụ có khỏe không, con ở đây đã biết cách cày cấy ... Năm ngày được một bữa thịt ..."
Viết tới đó nó lại ngần ngừ.
"Giờ con đã hiểu vì sao a phụ không thích con đọc sách ... Thứ con thấy, trải qua không giống trên sách."
"Chính sách thực thi cụ thể không dễ dàng."
"Bách tính đều nói tới ân đức của a phụ, tuy giờ họ sống vẫn rất khổ, nhưng con phát hiện, a phụ đã làm được rất nhiều việc."
Lưu An càng viết càng nhanh, hoàn thành xong lá thư, nhân lúc nghỉ ngơi, đại nhi tử nhà lão trượng đưa nó đi gửi thư. Muốn gửi thư phải tới dịch, bưu tốt trên huyện khi đưa thư cũng tới đây thu thư.
Thư ghi "Gia chủ Trường An Vũ Dương hầu nhận!"
Trong số bưu tốt có không ít Tú Y, tất nhiên biết đây là thư gửi cho ai, lệnh khoái mã mau chóng đưa tới Trường An.
Lưu Trường nhìn các tượng nhân trước mặt:" Vừa rồi ngươi nói không sai, kỹ thuật giếng muối trước kia có thể cải tiến. Mọi người khuyên ngươi không cải tiến được nữa, nhưng ngươi kiên trì ý nghĩ của mình, cuối cùng làm ra kỹ thuật mới ... Đúng, cái này phải thêm vào."
"Phải biết phê phán và hoài nghi, không thể hùa theo số đông, phải kiên trì ý nghĩ của mình, không mê tín lới thanh hiền."
Lữ Lộc đi vào:" Bệ hạ có thư ạ."
"Ừ, cứ để đấy trước đã."
Lưu Trường tiếp tục trò chuyện với các tượng nhân, thông qua những cảm xúc của họ khi nghiên cứu, y thu được không ít tài liệu. Mà đám tượng nhân này lại chẳng có văn hóa gì, cơ mà bệ hạ cũng thế, Lữ Lộc không biết đám người này có viết ra được thứ gì nên hồn không?
Khi các tượng nhân bàn bạc, Lưu Trường thuận tay liếc qua bức thư, sau đó kinh ngạc.
"Ha ha ha !" Lưu Trưởng ngửa đầu cười vang làm xung quanh giật mình."
"Đây là thư của nhi tử trẫm."
"Chỗ thái tử có tin vui ạ?"
"Chẳng có gì to tát, chỉ tiết mấy lời nhảm nhí, nhưng thằng nhãi đó giỏi lắm, nếu nó ở đây có thể viết ra được lời các ngươi nói. Thằng nhãi đó cái gì không nói chứ, văn tài là hảo thủ, các ngươi không biết, đám đại gia của Hoàng Lão gọi nó là tân thánh ..."
Lúc này mọi người không thấy hoàng đế, chỉ thấy một phụ thân kiêu ngạo khoe con mình.
Tất cả biết ý phụ họa vài câu lui ra, không quấy rầy bệ hạ nữa.
"Ngươi là ai?"
Lưu Trường nhìn quan lại bái kiến mình, mắt đầy khinh miệt.
Y sống lâu như vậy lần đầu thấy người dám ngăn cản xa giá của mình, còn là lúc ra ngoài săn bắn. Nếu người ngăn cản là bách tính bình thường, có lẽ có án oan gì đó, y nhiệt tình một chút. Còn kẻ này là quan viên, hẳn là thứ muốn nổi danh tới điên rồi.
Khó khăn lắm mới xong việc, định ra ngoài đi săn, Lưu Trường bị làm hỏng nhã hứng, vô cùng khó chịu.
Y nhảy xuống ngựa, đứng trước mặt người này, ánh mắt bất thiện.
Phàm tên này dám nói một câu mình đi săn lơ là chính vụ, thế nào cũng phải đánh cho a mẫu của hắn cũng không nhận ra!
Người trẻ tuổi kia không sợ:" Thần là trì túc nội sử phủ Đổng ..."
"Đổng sinh hả? Có biết ngăn cản xa giá thiên tử tội gì không?"
"Thần biết, dựa theo Hán luật, ngăn cản xa giá thiên tử phải xử ..."
Lưu Trường đen mặt, trẫm bảo ngươi tuyên truyền Hán luật đấy à? Thích tuyên truyền thế thì tới lý nào đó mà tuyên giảng cho bách tính.
Trương Bất Nghi mắng:" Bệ hạ, tên này vô lễ, trước tiên giao đình úy ...."
"Trương tả tướng, thần thực sự có việc gấp muốn gặp bệ hạ! Thần thân phận thấp kém, không cách nào cầu kiến, cho nên mới ở đây đợi bệ hạ. Trương tả tướng thứ tội."
Trương Bất Nghi đen mặt:" Giáp sĩ đâu?"
Lưu Trường đưa tay ra ngăn cản giáp sĩ, khó chịu hỏi:" Nói đi có chuyện gì cần tìm trẫm."
Người trẻ tuổi nghiêm túc nói:" Bệ hạ, thần chịu trách nhiệm ruộng thí nghiệm ở ngoại thành. Thần thấy không ổn, thần thấy ươm giống tuyệt không phải đem hai loại nông sản trồng với nhau. Trong "Dã lão" có nói, phàm cây cối tự có quá trình giống giao phối, nếu chúng ta làm chủ được quá trình này, có lẽ sẽ thuận lợi hơn, cách làm hiện nay quá qua loa ..."
Lưu Trường ngạc nhiên, cứ tưởng là kẻ khuyên gián, không ngờ tựa hồ còn có bản lĩnh:" Vậy ngươi làm sao không đi nói với Loan Bố, Loan Bố đâu phải người không chịu nghe khuyên gián."
Người trẻ tuổi cười khổ:" Bệ hạ, thần là người Nông gia, còn Loan công ..."
Lưu Trường càng không vui:" Ngu xuẩn, Loan Bố sao để ý tới học phái của ngươi? Nông gia thì sao, chẳng lẽ vì Nông Nho không hòa hợp mà coi thương ngươi à? Ngươi quá coi thường xá nhân của trẫm rồi."
Người trẻ tuổi vội vàng thỉnh tôi.
" Có điều suy nghĩ của ngươi có chỗ giá trì, lên xe, thong thả nói cho trẫm nghe."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com