Kết thúc triều nghị, Trương Thương dẫn Loan Bố ra ruộng thí nghiệm ở ngoại thành, căn dặn hắn rất nhiều việc rồi vội vàng đi.
Loan Bố hoang mang nhìn mảnh ruộng thí nghiệm trước mắt, không biết nói thế nào, hắn cảm giác triều đường tựa hồ khác rồi.
Trước kia quần thần đi bước nào biết bước đấy, ai làm việc người nấy, không ngừng tranh quyền đoạt lợi, thành lập các hệ phái. Nhưng từ khi Trương Thương lên làm quốc tướng, cả triều đường thoáng cái thay đổi, bọn họ có phương hướng, có mục tiêu, thế nên tự chủ động hoặc bị bức bách tiến về mục tiêu đó.
Loan Bố thích cảm giác này, ban đầu mục tiêu của hắn là làm Hà Tây giàu có, nay mục tiêu của hắn là tạo dựng thịnh thế.
"Máy dệt giá chế tạo đắt đỏ, bách tính không dùng được, chẳng lẽ các ngươi không làm ra được? Thứ này không giao bách tính dùng mà cất trong quốc khố, đợi nó sinh con cho các ngươi à? Các ngươi phải nghĩ cách làm sao bách tính dùng nó, chứ không phải nghĩ chi phí! Triều đình thua lỗ thì sao, triều đình không phải là thương cổ ... Ngu xuẩn."
"Guồng nước này to lớn, bách tính không làm được, các ngươi có thể thiết lập nhà xưởng ở địa phương, thuê nhân lực làm, không thể coi đây là vật dụng riêng của triều đường."
"Còn cả giếng muối ..."
Trương Thương xưa nay hiền hòa, thời gian qua không biết nổi giận bao lần.
Trước kia ông không phát hiện, khi ông bắt đầu quan sát đại cục liền phát hiện vô số điểm khiến mình nổi giận, nhiều chuyện làm tệ hại. Nhất ở thượng phương, có bảo bối mà không biết dung, làm Trương Thương suýt nổi điên, ông ta là người tinh tế, không chịu nổi cách làm qua loa này.
"In ấn không cần bảo mật, thuật làm giấy không cần bảo mật."
"Nhưng ..."
"Không nhưng gì hết, ra sức phổ biến nó."
"Vâng."
Nhìn Trương Thương ngày một nóng tính, đám chức quan không dám nói gì.
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường lật xem sách, xem rất chăm chú, thi thoảng dùng bút ghi chép gì đó.
Lữ Lộc sợ hãi.
Đã bao giờ thấy bệ hạ nhà mình chăm chỉ đọc sách như thế chưa?
Thái y lệnh Hạ Vô Thư được hắn mời tới ba lần, xem mạch chẩn đoán, bệ hạ vô cùng khỏe mạnh, không có gì khác thường.
Lưu Trường mày nhíu chặt, tay gõ bàn, thi thoảng thở dài, có vẻ gặp phải khó khăn lớn.
Số sách Lưu Trường lật xem là danh tác cùng chú thích của Mặc gia.
Mặc dù Lưu Trường luôn tự xưng là thánh nhân, nhưng nghiên cứu học thứ không phải sở trường, tuy trong đầu có hồi ức, nhưng muốn chỉnh lý thành sách cho thượng phương dùng làm tài liệu tham khảo không dễ.
Khi y đang mặt mày nhăn nhó thì nghe thấy tiếng bước chân, vui vẻ ngẩng đầu lên:" Loan Bố tới à?"
Trương Bất Nghi vừa đi vào điện thì nghe thấy câu này, mặt cứng đó, im lặng nhìn Lưu Trường.
"Khụ, Bất Nghi về rồi à? Trẫm còn tưởng là Loan Bố chứ, nào, ngồi đi. Sao, mọi chuyện an bài thỏa đáng chưa?"
Trương Bất Nghi kể chuyện mình đang làm, lại thấy đống sách trên bàn của Lưu Trường thì thất kinh:" Bệ hạ đang làm gì thế?"
"Ài, nói ra thì dài, trẫm thấy Mặc gia đi xuống, chỉ biết kỹ thuật mà không có lý luận, chuyên môn chú thích ít sách kinh điển của Mặc gia, hỗ trợ thượng phương."
Lữ Lộc ở bên nói:" Bệ hạ thời gian qua luôn bận rộn làm việc này, bệ hạ đã hai ngày chưa ra ngoài đi săn rồi."
"Cái gì, hai ngày chưa đi săn?"
Trương Bất Nghi kinh hãi, xem ra bệ hạ vô cùng coi trọng chuyện này:
Lưu Trường rất bình tĩnh:" Lão sư của trẫm vì chính vụ bỏ cuộc an nhàn, trẫm làm sao có thể tiếp tục hưởng lạc."
"Bệ hạ thánh minh." Trương Bất Nghi cúi người bái lạy, nhìn bộ dạng kích động của hắn, dường như bị hai ngày không đi săn của bệ hạ làm cảm động:
Lưu Trường lắc đầu:" Nhưng trẫm chưa có manh mối gì, thứ này rất khó viết."
"Bệ hạ đã nghe một chuyện chưa?"
"Nói đi."
"Năm xưa Lữ Bất Vi triệu tập hiền tài, hỏi suy nghĩ của họ, cùng làm sách. Khi đó có người Tề nói, Lữ Bất Vi không tính là hiền nhân, vì lấy học vấn của người khác làm của mình. Lữ Bất Vi nghe nói chuyện này nói với tả hữu: Ta vì có tài mới có thể đảm nhận chức vị cao, triệu tập hiền nhân tới biên soạn sách. Ngươi ngay cả tài làm quốc tướng cũng không có, đi khắp nơi cầu quan chức mà dám lớn lôi sao."
Lữ Lộc cau mày, có chuyện này à? Sao ta chưa bao giờ nghe nói?
Trương Bất Nghi tiếp tục nói:" Nay quyền thế của bệ hạ hơn xa Lữ Bất Vi, sao không triệu tập hiền tài tới để làm việc này."
Lưu Trường hồ nghi:" Nhưng Mặc gia đâu ra hiền tài? Cùng lắm chỉ có Trần Đào."
"Bệ hạ muốn biên soạn sách cho thượng phương, vậy công tượng già trong thượng chẳng phải là hiền nhân bệ hạ cần sao?"
"Ngươi nói cũng đúng, vậy để ngươi phụ trách việc này đi."
"Vâng!"
Trương Bất Nghi lập tức nhận lệnh, Lưu Trường bấy giờ mới thu sách vở lại:" Loan Bố về rồi, ngươi gặp hắn chưa?"
"Chưa ạ."
"Hôm nào gọi cả Triều Thác, Quý Bố, Loan Bố tới, chúng ta ăn một bữa ngon."
"Vâng."
Tiễn Trương Bất Nghi đi rồi Lưu Trường thấy khoan khoái hơn không ít. Lữ Lộc chỉ biết cảm khái, bảo sao người ta có thể làm Trương tả tướng.
Tạm thời bỏ tâm sự sang bên, Lưu Trường tới Tiêu Phòng Điện tìm Tào Xu.
Trong Tiêu Phòng Điện rất náo nhiệt.
Tào Xu đang cùng Phàn Khanh trò chuyện, Ung Nga ở bên giường dỗ dành hai đứa con, cái giường này đáy hình nửa hình tròn, vì thế có thể đu đưa. Bên trên thì có thứ che chắn, tránh làm đứa bé bị thương. Lưu Bột cũng ngồi nhìn đệ đệ, đầu đung đưa theo giường.
Vừa mới thấy Lưu Trường đi tới, Lưu Bột bật dậy nhào vào lòng a phụ.
Lưu Trường đón lấy nó lại tung lên rồi bắt:" Ha ha ha, lại nặng lên không ít, khá lắm, hai năm nữa thôi An không đánh được con."
Lưu Bột lắc đầu:" Con không đánh huynh trưởng."
"Kém cỏi!" Lưu Trường cọ mặt Bột, làm nó cười nắc nẻ:
Tào Xu ngạc nhiên:" Bệ hạ không phải đang bận quốc sự sao? Xong nhanh vậy à?"
"Ha ha ha, đã tìm cách giải quyết rồi, không cần trẫm tự làm nữa ... Có cái ăn không?"
"Có!"
Khi các cận thị chuẩn bị thức ăn, Lưu Trường thò đầu nhìn Lương và Tứ:" Hai thằng nhóc này là đứa ngu ngốc, ngay cả nói cũng không biết."
Ung Nga lườm một cái, không thèm để ý tới y.
Rất nhanh đồ ăn mang lên, Bột cắm đầu ăn, Lưu Trường cầm đũa gắp thịt rồi lại đặt xuống, không biết nghĩ gì.
"Không biết nó sao rồi, có thịt ăn không?"
Lưu Trường ngồi ngây ra nhìn thịt, đang định gọi Lữ Lộc thì bị Tào Xu giữ lấy.
"Bệ hạ, ăn đi."
"Không phải trẫm để nó về, mà muốn sai người đưa cho nó ít thịt."
"Bệ hạ, nhịn thêm chút."
Nghe hai người họ trò chuyện, Phàn Khanh mù mờ:" Tỷ, hai người đang nói gì thế?"
"Không có gì, muội đi giúp Ung Nga trông con đi."
"Được."
Phàn Khanh kéo Lưu Bột ra phía Ung Nga, mấy người cùng tò mò nhìn Lưu Trường và Tào Xu. Tào Xu vỗ tay Lưu Trường an ủi:" Không sao đâu, nó thi thoảng viết thư cho thiếp, không khổ như chàng nghĩ, hết thảy đều tốt ... Nó sẽ về sớm thôi, lúc này không nên giúp nó, sẽ làm uổng phí công sức?"
"Hả, nó viết thư cho nàng mà không biết cho trẫm? Thằng nhãi đó chỉ biết đại mẫu và a mẫu, không biết có a phụ! Thôi ... Trẫm mặc."
Lưu Trường không vui gắp thịt lên ăn, Tào Xu không khỏi nhíu mày.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com