Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 734 - Chương 734: Triều Đình Bận Rộn.

Chương 734: Triều đình bận rộn.

Lưu Trường tất nhiên biết Hạ Hầu Táo tới, cũng biết mục đích của hắn, thế nên khi Hạ Hầu Táo tới Hậu Đức Điện, Lưu Trường đã chuẩn bị sẵn rượu thịt.

Hai huynh đệ gặp nhau, kích động ôm chặt.

"Ha ha ha, sao lại gầy đi thế?" Lưu Trường mắng:

Hạ Hầu Táo nhìn cánh tay lực lượng của mình, sau đó nhìn Lưu Trường rồi gật đầu:" Vâng có gầy một chút."

"Đám Á Phu, Tha Chi vẫn khỏe chứ?"

Hai người ngồi xuống kể chuyện Tây Vực, Hạ Hầu Táo phấn chấn khoe:" Thái úy vừa làm đường vừa phái bọn thần xuất chinh, Á Phu ba lần làm chủ soái, ba lần đại thắng, chém hơn mười vạn, người Khang Cư không dám phản kháng nữa, kẻ quy hàng, kẻ bỏ chạy."

"Tha Chi và thần chủ yếu phụ trách Hung Nô phía nam, đánh hai trận, có thắng có thua ..."

Hai người trò chuyện rất lâu, Lưu Trường lại hỏi tới chuyện Hạ Hầu Táo ở Trường An.

"Ngươi về Trường An không tới bái kiến trẫm mà chạy khắp nơi thế?"

"Lệnh của thái úy, trừ Chu Xương ra thì người nên đánh thần đánh hết rồi. Chu Xương bị bệnh, thần sợ đánh chết ông ta ..." Hạ Hầu Táo lại lấy ấn tín ra khoe:" Bệ hạ thấy cái ấn này đẹp không?"

Cái ấn tín này có đẹp không thì Lưu Trường không biết, nhưng nó đúng là đã khơi lên sóng gió lớn ở Trường An.

Ai cũng biết Hàn Tín rất bao che người dưới, không ngờ tới mức đó.

Lần này ông ta phái Hạ Hầu Táo đi, lần sau ông ta tự mình tới thì đám người kia hết đường sống rồi. Thái hậu hung hãn tới mấy nhưng biết mến tài, Hàn Tín thì khác, trong mắt ông ta tất cả mọi người đều là thứ ngu xuẩn, tồn tại hay không cũng thế, không đáng quý trọng.

Tối ngày hôm đó Trương Bất Nghi dẫn Hạ Hầu Táo về phủ đệ của mình.

Điều này càng khiến các đại thần khiếp đảm, hai tên điên này ở cùng chỗ, vậy Trường An sẽ bị họa hại thành bộ dạng gì đây?

Phủ Khúc Nghịch hầu.

Trần Bình ngày một gầy gò quỳ trong thư phòng viết gì đó.

Gia thần già đi vào, thêm trà cho ông ta, cười nói:" Gia chủ, thời gian qua Trường An náo nhiệt lắm, nghe nói Trương Bất Nghi và Hạ Hầu Táo đang đi khắp nơi đe dọa đại thần. Quần thần giận mà không dám nói, vừa rồi có sáu vị tới bái phỏng, thuộc hạ theo căn dặn của gia chủ, không cho họ vào."

Trần Bình chẳng hề kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu.

"Gia chủ, để thái y tới xem đi, ngài ngày càng gầy rồi."

"Không cần, tuổi ta đã cao, dù Biển Thước phục sinh cũng không ích gì."

Trần Bình đặt bút xuống, giờ việc đơn giản như vậy cũng không dễ dàng

"Chỉ cần Hàn Tín ra mặt rồi, quần thần sẽ không dám làm náo loạn nữa. Trương Thương tuy có năng lực nhưng lại không có uy, quần thần căn bản không sợ ông ta. Giờ có Hàn Tín tọa trấn là tốt rồi."

"Ta đã già, không chấn nhiếp được họ nữa."

"Đợi thêm vài năm, Trương Thương có thành tựu rồi sẽ không cần Hàn Tín chống lưng, những kẻ kia sẽ toàn lực phò tá bệ hạ. Trong có Trương Thương, ngoài có Hàn Tín, chư vương hòa thuận, ngoại địch bỏ chạy ... Vậy là được rồi, trong vòng năm năm sẽ không có chuyện gì lớn."

Vị gia thần già tranh thủ nói:" Nếu gia chủ không còn lo lắng nữa, vậy để thái y ..."

"Đại trượng phu sống trên đời, lập nên công danh bất thế, chết có gì phải sợ? Ta không còn tiếc nuối gì nữa rồi."

"Loan Bố!"

Loan Bố thậm chí vừa mới tới gần thành Trường An thì đã nghe thấy một tiếng rống từ rất xa.

Tiếp đó một đại hán hùng tráng như gấu lớn cưỡi tuấn mã phóng tới, theo sau lưng hắn là cả đoàn kỵ sĩ, nhưng con ngựa trắng thực sự quá nhanh, đuổi không kịp. Thoáng cái đại hán đã tới trước xe ngựa, giáp sĩ mở đường đều hoảng sợ, khi nhìn rõ người đó, vội quỳ xuống.

Loan Bố cũng vội xuống xe, vừa xuống tới nơi thì bệ hạ nhà mình đã đến trước mặt.

Lưu Trường nhìn bộ giáp trên người Loan Bố, cười ngốc nghếch, đây chính là bộ giáp Lưu Trường sai người mang tới cho hắn.

Bộ giáp này của a phụ tặng y, coi như châu báu. Gì không nói, riêng đãi ngộ này quần thần hâm mộ không kịp.

Loan Bố phải ngẩng đầu lên mới thấy nụ cười quen thuộc, nhớ năm xưa cái thằng nhóc cao tới gối hắn, lơ đễnh một chút là chạy mất tăm, suốt ngày quậy phá, đuổi thế nào cũng không kịp. Bây giờ đã cao hơn hắn hai cái đầu.

Bao lời muốn nói hội tụ lại đúng một câu, Loan Bố thi lễ:" Lâu rồi không gặp bệ ..."

Lưu Trường phóng khoáng hơn nhiều, ôm chặt lấy hắn.

Đầu thời Hán, lễ ôm nhau này chỉ dùng giữa huynh đệ chí thân, nếu không bị coi là vô lễ. Nhưng đối với Lưu Trường thì ... Thôi, không tính.

"Không tệ, cơm nước Hà Tây ngon thế sao? Ngươi bụng phệ rồi." Lưu Trường trêu:

"Thần già rồi, thịt tự sinh ra."

"Già cái gì, nếu ngươi mà già thì sư phụ trẫm khỏi sống à?" Lưu Trường nhìn thằng nhóc trên xe:" Nhãi con, nhận ra trẫm không?"

Thằng nhóc sợ không nói lên lời, a mẫu nó thì vội bái kiến Lưu Trường. Lưu Trường kéo tay Loan Bố, cực kỳ thân thiết đi đầu.

"Ngươi đi một cái là bao năm như thế, trẫm thường viết thư cho ngươi, ngươi lại rất ít trả lời ... Sao ngươi tới muộn thế, Hạ Hầu Táo đi rồi mà ngươi mới tới."

"Thần mang theo gia thất, tất nhiên là muộn một chút."

"Lão sư trẫm suốt ngày nhắc tới ngươi, nội sử thiếu người, ngươi tới là tốt rồi."

Hai ngươi đi bộ tới gẫu tới cổng thành Trường An mới lên xe về hoàng cung.

"Lâu rồi không về Trường An, có phải không nhận ra nữa không? Năm xưa a phụ còn, nơi này vắng tanh, ngươi nhìn bây giờ xem ... Không phải trẫm tự thổi phồng công lao, nhưng công của trẫm, cả Nghiêu Thuấn Vũ cộng vào cũng không bằng."

"Bệ hạ, năm xưa Cao hoàng đế còn thì chiến loạn vừa kết thúc, nếu không có Cao hoàng đế thì sao có ngày hôm nay?"

"Ngươi nói cũng đúng, thôi thì tính cho ông ấy một phần công lao."

Loan Bố mím môi, không nói thêm nữa.

Hai người về hoàng cung, ăn cơm, uống rượu, tán gẫu tới nửa đêm Loan Bố mới đi.

Loan Bố về, người vui mừng không chỉ có Lưu Trường, còn có Trương Thương.

Hôm sau Loan Bố tham dự triều nghị, triều nghị này do Trương Thương tổ chức, không liên quan tới bệ hạ.

Khi Loan Bố tới nơi chỉ thấy cửu khanh và vài quan viên quan trọng, số người không nhiều.

Trương Thương ngồi ở thượng vị, Loan Bố bái kiến Trương Thương, lại bái kiến vài vị hảo hữu rồi ngồi xuống.

Trương Thương lên tiếng:" Nay Loan Bố tới, chuyện trị nông có thể bắt đầu rồi. Lục công ..."

Lục Giả ngớ ra, không phải nói trị nông à, thế thì liên quan gì tới phụng thường? Song ông ta vội đứng lên.

"Năm xưa ta từng xem nông thư, trong đó ghi những nơi khác nhau dùng cách cày cấy khác nhau. Ta đã đem nông thư đã đọc thuật lại cho chúc quan chỉnh lý thành sách ..."

"Trương tướng cần hạ quan phổ biến tới các nơi sao?"

"Chẳng lẽ thứ ghi trên sách là thật à? Không qua xác nhận đã tùy ý phổ biến, bảo quan viên các nơi cầm sách dạy bách tính, không phải hại người sao?" Trương Thương không vui mắng:

"Vậy hạ quan nên làm sao?"

"Viết một phần công báo, yêu cầu quan viên các nơi phải đọc, đem cách trị nông ở địa phương ghi lại, đăng lên báo. Quan viên địa phương không hiểu nông thì sao trị nông?"

"Vâng."

Trương Thương nhìn sang Trần Đào:" Trần công, sau này nghiên cứu thượng phương lấy nông làm chủ."

"Vâng."

"Loan quân." Cuối cùng Trương Thương mới nói với Loan Bố:" Ngươi lập ruộng mới các nơi, những ruộng này dùng để nghiên cứu, làm sao biến đất cằn thành đất tốt, các loại phân bón loại nào tốt nhất ... "

"Vâng."

Trương Thương trị nông khác trước kia, Đại Hán trước kia chỉ biết mở rộng đất đai trồng cấy, cho nên phụ trách chuyện này chỉ có nội sử. Trương Thương thì khác, ông muốn các cơ cấu phải cùng góp sức.

Triều nghị kéo dài nửa ngày, quần thần tiếp nhận rất nhiều mệnh lệnh, đủ cho họ bận rộn rất lâu.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment