Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733:Đánh Người Là Hoài Âm Hầu.

Chương 733:Đánh người là Hoài Âm hầu.

Hậu Đức Điện, Trường An.

Trương Thương lấy ra tấu chương:" Bệ hạ, đây là chúc quan thần tuyển chọn, xin bệ hạ xem qua."

"Ài, chẳng qua là chúc quan thôi, lão sư cứ tự quyết là được."

Lưu Trường thể hiện tín nhiệm tuyệt đối với Trương Thương, ông đành thu tấu chương lại.

"Thần chuẩn bị tiến hành thống kê tỉ mỉ với toàn bộ Đại Hán, nay chúng ta chỉ biết đại khái về hộ tịch, đất canh, không có thống kê chi tiết, không có đối chiếu, không cách nào cai trị được. Phải biết Đại Hán có cái gì, thừa cái gì, thiếu cái gì, mới định ra được phương án và kế hoạch. Năm xưa nước Tần dùng biện pháp này quản lý trong nước đâu ra đó, tuy thủ đoạn trị thiên hạ của nước Tần không thể học theo, nhưng một số thứ cần tham khảo."

"Lão sư cứ làm, trẫm chuẩn."

"Thần đã hạ lệnh rồi, do địa phương đo đạc chính xác đất đai, ruộng đất, rừng núi, thanh tra kho lương, vũ khí, hộ tịch, tiền bạc, đồng sắt ..."

Lưu Trường kinh ngạc:" Quy mô này có lớn quá không?"

"Cho nên thần cần bệ hạ dừng tất cả mọi công việc, không thanh tra rõ thì làm sao chấp hành? Khi tất cả viết thành con số rồi thì vấn đề dễ dàng được phát hiện cùng giải quyết."

"Ồ, vậy lão sư tới tìm trẫm là ..."

"Thần chỉ thuận đường đi qua bẩm báo thôi, thái hậu tìm thần."

Lưu Trường gật đầu:" Hẳn a mẫu cũng bất ngờ lắm ... Ha ha ha, lão sư đi đi. Phải rồi, thượng phương có mấy bản thiết kế, trẫm chuẩn bị đích thân tham dự cùng họ.

Tiếp đó Trương Thương tới Trường Lạc cung.

Lữ hậu luôn không thích Trương Thương, là nữ giới cường đại nhất thiên hạ, bà ghét thứ nam nhân lăng nhăng như Trương Thương cũng chẳng có gì lạ. Có điều khi Trương Thương tới, bà vẫn cho ông ta đãi ngộ đúng với thân phận quốc tướng.

"Nghe nói thằng nhãi đó bái khanh làm quốc tướng, nếu thằng nhãi đó có gì vô lễ, khanh phải thông cảm."

Lữ hậu do dự một lúc:" Bản tính của Trường rất tốt, chỉ là đôi khi quá nóng vội. Khanh phải khuyên can thích hợp, không thể nói tùy hứng."

"Thần biết ạ."

Dù Lữ hậu biết Trương Thương hiểu mấy chuyện này, bà vẫn cẩn thận dặn dò.

Lữ hậu sai người mang đồ ăn lên, coi như mở tiệc thiết đãi tân tướng.

"Ta chưa hiểu lắm, vì sao khanh đột nhiên tự tiến cử làm quốc tướng?"

Trương Thương cười khổ:" Thần cũng không hiểu, đại khái là bị kẹp giữa hai ngọn núi lớn, chẳng thể tự chủ."

Lữ hậu tựa hồ hiểu được:" Vậy thì làm phiền Trương tướng rồi."

"Vâng!"

Trương Thương sau khi đảm nhận quốc tướng, ngày tháng hoan lạc trước kia không còn tồn tại nữa, may mà ông học thức uyên bác, đối diện với những vấn đề khó nhằn, có thể xử lý rất nhanh. Không phải bận rộn ngày đêm như Chu Xương. Nhưng dù có năng lực tới mấy thì con đường dưỡng sinh cũng đứt đoạn rồi, cuộc sống không còn có quy luật như trước nữa.

Quần thần mới đầu còn có chút bài xích, đại khái vì ông vừa nhậm chức đã lớn tiếng tuyên bố chủ trương vì Lưu Trường mở ra thịnh thế.

Nhưng sau khi những khó khăn họ gặp phải được Trương Thương giải quyết dễ dàng thì sự bài xích đó cũng tiêu tan. Chẳng cần quan tâm chủ trương ông ta là gì, dù sao vị quốc tướng này đúng là hữu dụng, bất kể là phương diện gì, ông ta đều biết cách giải quyết.

Nhiều lão thần có cảm giác giống năm xưa đi theo Tiêu Hà, đó là cảm giác sảng khoái khó nói lên lời, trước mặt Tiêu Hà không có khó khăn nào tồn tại. Hôm nay họ nói ra khó khăn, mai Tiêu Hà đã đưa ra cách giải quyết.

Bọn họ lâu lắm rồi không trải qua cảm giác đó, Trương Thương làm được điều này làm bọn họ có được niềm vui bất ngờ.

Trong số quần thần, chỉ Trương Bất Nghi là không vui cho lắm, nguyên nhân đơn giản, đó là cách mọi người xưng hô với hắn.

Khó khăn lắm mới được người ta gọi là Trương tướng, kết quả Trương Thương đột nhiên bái tướng, năng lực lại bỏ xa hắn vạn dặm. Thế là cách xưng hô Trương tướng bị Trương Thương đoạt mất, giờ người ta gọi hắn là Trương tả tướng.

Mặc dù chỉ thêm một chữ, nhưng loại cảm giác đó không hề dễ chịu, sao các ngươi không gọi ông ấy là hữu tướng? Mà gọi là Trương tướng, tới chỗ ta lại là tả tướng.

Lại nói Lưu Kính vừa mới đi được nửa đường tới Hà Tây thì bị gọi về lo chuyện thu hoạch, xong việc lại khẩn cấp lên đường nhậm chức, khi tới được Lũng Tây thì gặp được một đội giáp sĩ, ông ta còn tưởng là xe Loan Bố tới Trường An.

Rất nhanh đội kỵ sĩ kia tới chỗ ông ta, sau khi hỏi rõ thân phận thì một người rất vô lễ quát:" Lưu sinh là tên nào?

Lưu Kính nhận ra thằng nhãi đó là nhi tử của Hạ Hầu Anh, phẫn nộ rời xe, quát:" Nhãi con, ta với a phụ ngươi là hảo hữu, ngươi dám vô lễ với ta à?"

Hạ Hầu Táo cười nhạt, lấy ra ấn tín:" Xem đây là cái gì?"

Lưu Kính cả kinh hành lễ bái kiến.

"Thái úy có lệnh, con chó già Lưu Kính, ỷ mình có công lao, nhiều lần chống đối, mắng chửi thiên tử, thực sự là đại vô lễ! Vốn phải xử tử, niệm tình có chút công lao, miễn cho tội chết, đánh roi."

Nói xong Hạ Hầu Táo sai người bắt Lưu Kính, Lưu Kính tuổi cao, sao phải là đối thủ của tên mãng phu này, ông ta không dám phản kháng, cận thị chỉ có gần chục người đối diện trăm giáp sĩ càng không dám manh động.

Hạ Hầu Tào hành hình xong, chẳng nhiều lời, lên xe của thái úy, hùng hổ tới Trường An.

Cận thị vội đỡ Lưu Kính lên, oán giận:" Hoài Âm hầu thật là ..."

"Không được nhiều lời." Lưu Kính cắt ngang lời hắn, đau đớn đứng dậy, ông ta đoán ra nguồn cơn:" Ắt hẳn có kẻ ngu xuẩn nào viết thư cho Hoài Âm hầu kể chuyện bệ hạ rồi, không biết Hoài Âm hầu coi bệ hạ như con, tình cảm không tầm thường. Giờ thì quần thần Trường An gặp tai ương rồi."

"Hả, hắn đi Trường An đánh đại thần, sao hắn dám?"

"Có gì tên ngốc Hạ Hầu Táo đó không dám chứ, may là không phải ông ấy tới đó."

Sài Vũ nghiêm mặt ngồi trong phòng.

Là mãnh tướng khai quốc theo Cao hoàng đế bình định thiên hạ, ông ta không ngờ một ngày vị trí lang trung lệnh cũng không giữ được.

Thời Cao hoàng đế, vị trí này giao cho Trần Bình, đủ thấy tầm quan trọng thế nào.

Người thay thế ông ta là Nam Việt tướng Thân Đồ Gia.

Sài Vũ vốn phải lên đường vào tháng này, nhưng bệ hạ muốn ông ta theo Bắc Đình vương Lưu Ngang, mà Bắc Đình vương chưa chuẩn bị xong, nên ông ta phải đợi.

Lệnh điều động này nếu bảo ông ta không có chút bất mãn nào là không thể, vì Bắc Đình chỉ khá hơn Tây Đình một chút, toàn quốc có khi chưa tới 1000 giáp sĩ.

Nguyên nhân bệ hạ lưu đầy ông ta, Sài Vũ biết rất rõ, đó là thời gian qua ông ta hỗ trợ Chu Xương, không ít phản đối bệ hạ, có điều ông ta không có lòng riêng. Ông ta giống nhiều đại thần, cho rằng mình làm điều chính xác, nên không hối hận.

Sài Vũ đang thở dài thì có hạ nhân báo có Tây Đình thái úy bái kiến.

"Tây Đình à?" Sài Vũ ngớ ra một lúc mới nhớ ra vị thái úy đó là ai, khó chịu phất tay:" Không gặp!"

Lời vừa dứt thì một tráng hán dẫn giáp sĩ xông vào, Sài Vũ đùng đùng nổi giận:" Ngươi ..."

Chưa kịp chửi ra thì Hạ Hầu Táo đã giơ ấn thái úy chặn họng:" Thái úy có lệnh."

Sài Vũ nhìn ấn tín đó thì vội vàng quỳ xuống hành đại lễ.

Hạ Hầu Táo đắc ý, lớn tiếng chửi bới:" Thái úy nói: Con chó già kia, ngươi làm lang trung lệnh, không biết bảo vệ vua lại còn khi quân. Ngươi phải vì hoàng đế, áp chế gian nghịch, vậy mà câu kết với gian nghịch, còn dám viết thư cho ta ... Đánh 20 gậy để ngươi tỉnh ngộ."

Đối với tướng lĩnh từng theo Hàn Tín đánh trận như Sài Vũ tất nhiên không dám có một lời chống đối.

Bốp! Bốp! Bốp!

Trong số băng đảng khai quốc thì Sài Vũ khá trẻ, nên chịu được 20 quân côn, đánh xong Hạ Hầu Táo lại hỏi:" Trừng phạt ngươi là Hoài Âm hầu! Không phải ta! Ngươi có oán hận không?"

"Không dám!"

Hạ Hầu Táo vênh váo rời đi, tay mân mê ấn thái úy, thứ này quá hữu dụng, suốt dọc đường đi, chỉ cần hắn lấy ra thứ này, ai cũng phải hành lễ, không dám phản kháng. Sớm biết vậy trước khi rời Tây Đình phải cho a phụ xem, xem phản ứng của ông ấy thế nào, thật đáng tiếc.

Loại chuyện này chỉ loại lỗ mãng như Hạ Hầu Táo mới dám làm, đổi lại đám Lư Tha Chi dù có ấn thái úy, chưa chắc dám đánh.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment