Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 732 - Chương 732: Ai Bắt Nạt Bệ Hạ?

Chương 732: Ai bắt nạt bệ hạ?

"Nào, uống rượu."

Lưu Trường khoác vai Trần Đào, tay cầm vò rượu:

Các tượng nhân ngồi xung quanh Lưu Trường, y không muốn dùng lễ quần thần, bảo họ ngồi thành vòng tròn, để thức ăn thức uống ở giữa.

Lưu Trường không ngờ không khí ở thượng phương lại khẩn trương như thế, nếu không phải có Trương Thương nhắc, y chẳng nhận ra. Dù sao thường ngày bọn họ tới gặp y luôn tươi cười, Lưu Trường không muốn quấy rầy họ nên không tới thượng phương nhiều.

Thời gian qua bọn họ chịu áp lực quá lớn, toàn bộ triều đường khiển trách họ, nói họ lãng phí quốc lực. Bọn họ vì báo đáp thiên tử, muốn đám người kia thấy sự lợi hại của thượng phương.

Nhưng càng sốt ruột thì thất bại càng nhiều, khiến cả thượng phương chìm trong một bầu không khí ngột ngạt.

Lưu Trường làm cái gì không được chứ thúc đầy bầu không khí thì là cao thủ.

"Ha ha ha, nay Trương tướng thay thế cho Chu tướng, nói, thiếu xót của triều đình là không vận dụng được lợi khí của thượng phương. Vì triều thần vô dụng mà không phát huy hết tác dụng. Ông ấy nói rồi, sau này sẽ khiến thứ các ngươi làm ra hiệu quả gấp chục lần, lấy lại thanh danh cho thượng phương."

"Tóm lại là quần thần thấy rồi sẽ không dám lắm lời nữa, trẫm cũng thở phào."

"Tiếp tới các ngươi không cần phải khẩn trương nữa, thong thả mà làm, trẫm thấy ý Trương tướng, hình như muốn ủy phái trẫm tới thượng phương làm quan lại. Ha ha ha, sau này chúng ta có khi là đồng liêu."

Lưu Trường nói đùa làm sắc mặt đám Trần Đào tốt hơn không ít.

"Trương tướng nói thế, trẫm mới nhớ, lúc trẫm còn nhỏ làm ra máy dệt, khi đó Tiêu tướng vô cùng coi trọng, còn lập nơi chuyên môn để dệt vải, tổ chức bách tính nuôi tằm ... Gây oanh động cực lớn. Nhưng sau Tiêu tướng, thượng phương làm ra bao nhiêu thứ lại không có sức ảnh hưởng bằng một cái máy dệt ... Các ngươi nói phải trách ai?"

"Cái này ... Tất nhiên là lỗi của Khú Nghịch hầu ạ!" Đám Trần Đào cười, dù sao thì nhiều năm qua, bất kể triều đường xảy ra chuyện gì cũng là lỗi của Trần Bình:

"Bệ hạ, thời gian qua, bọn thần đúng là hao phí cực lớn, nhưng mà thành quả ... Ài ..."

"Bệ hạ, đây là bản thiết kế của bọn thần ... Bệ hạ xem, cái này mượn sức gió chuyển động, song thử nhiều lần không thành công ... "

"Không vội không vội! Mỗi lần thử là một lần bài trừ được lựa chọn sai lầm, sau khi bài trừ hết chính là thành công." Lưu Trường phất tay:" Đừng nghĩ thất bại bao lần, hãy coi đó là rút ngắn thêm một bước dẫn tới thành công."

"Nào, tiếp tục uống rượu, uống rượu đi."

Mọi người vừa uống rượu vừa tán gẫu, dần dần bầu không khí ngột ngạt biến mất, mọi người hỏi Lưu Trường một số ý kiến. Lưu Trường thích dạy người không che giấu, thực ra hận không thể đem hết thứ mình biết ra khoe khoang .... Cả thứ không biết cũng lấy ra khoe khoang.

Thượng phương ngày một náo nhiệt, không biết từ khi nào, Lưu Trường uống say đã bắt đầu ca hát.

Các công tượng thượng phương nhảy múa phụ họa.

Trong đám đông chỉ có Trần Đào ngồi tại chỗ vuốt râu, không rõ nghĩ gì.

.............. .................... ...........

"Chà, đây không phải Hạ Hầu thái úy à? Mấy ngày không gặp sao đã ở đây gác cổng rồi?"

Lư Tha Chi nhìn Hạ Hầu Táo gác cổng doanh trướng thì cười không khép miệng được.

Hạ Hầu thái úy lúc này không mặc giáp, chỉ cầm trường mâu đứng ở cổng, không nhúc nhích, cứ như không hề thấy Lư Tha Chi.

Mấy ngày trước người triều đình tới, bổ nhiệm Hạ Hầu Táo làm thái úy nước Tây Đình, lệnh bổ nhiệm bất ngờ này làm Hạ Hầu Táo sững sờ, cái gì? Thái úy à?

Không chỉ Hạ Hầu Táo, các tướng quân khác cũng thấy hoang đường, tên ngốc lạc đường làm thái úy?.

Có điều Tây Đình dân cư thưa thớt, chẳng bằng một quận của Trung Nguyên, Hạ Hầu Táo có làm thái úy cũng không sao.

Chỉ là tên này sau khi lên làm thái úy thì bắt đầu vênh váo, suốt ngày lấy thân phận thái úy ra lệnh cho đám huynh đệ. Thiếu điều vỗ vai cha hắn Hạ Hầu Anh gọi một tiếng "Hạ Hầu sinh" thôi.

Nếu chỉ vênh váo trước mặt bọn họ đã đành, nhưng một lần Hàn Tín triệu tập mọi người tới bàn việc, hắn chỉ chắp tay qua loa với Hàn Tín, hàm ý rõ ràng, ông là thái úy, ta cũng là thái úy, ngang nhau. Trong khi đó cả đại tướng khai quốc như Hạ Hầu Anh gặp Hàn Tín còn dùng lễ thần tử quỳ bái.

Thế là Hàn Tín cho hắn biết, thái úy này khác với thái úy kia.

Hai mươi cái quân côn, người chấp hành là Hạ Hầu Anh.

Sau đó hắn đi canh cổng.

Mọi người vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, khi Hạ Hầu Anh quỳ bái Hàn Tín, ngẩng đầu lên thấy thằng con mình chắp tay một cái, rốt cuộc trong lòng ông ta nghĩ gì. Chỉ biết sau đó ông ta đánh 20 quân côn kia, thiếu chút nữa lấy mạng luôn Hạ Hầu thái úy.

Lư Tha Chi thấy hắn đứng im không nhúc nhích, thậm chí không dám phản ứng lại lời trêu chọc của mình thì không nhịn được cười.

Tên này chắc là sợ lắm rồi.

Vừa vào doanh trướng, Lư Tha Chi thu ngay lại nụ cười.

Hàn Tín đang xem bản đồ, không ngừng viết gì đó, Lư Tha Chi không dám quấy rầy, đứng ở một bên, đợi Hàn Tín xong việc mới vội hành đại lễ.

"Có chuyện gì?"

"Thư của triều đình ạ."

Hàn Tín nhận lấy thư, xem lướt qua, là thư của Lưu Trường.

Lưu Trường xưa nay giữ thói quen viết thư, tuy viết sai liên miên, dùng điển cố tùy tiện, toàn nói vớ vẩn, nhưng phải thừa nhận, đứa đệ tử này luôn chân thành. Lưu Trường viết thư tùy ý, hỏi Hàn Tín ăn thế nào, ngủ ra sao, than vãn vài chuyện, chửi rủa đại thần hay khoe khoang thành tích.

"Phải rồi sư phụ, trẫm đã bảo Khải tới đó, sư phụ chiếu cố chút. Còn nữa, thời gian trước trẫm tới phủ sư phụ quét dọn, phát hiện gà dê trong nhà chết hết rồi ... Còn cả cây cổ thụ trong nhà, một hôm gió lớn, gãy không ít ... Còn cả đại môn bị hỏng, chắc cũ quá ..."

Hàn Tín mặt tối đen, cất thư tín đi:" Nghiệt đồ!"

Ông ta hít sâu một hơi, sau đó mới xem thư khác.

Số thư này đều do quan viên triều đình viết, trong đó liệt kê nhiều hành vi bất chính của Lưu Trường, đồng thời hi vọng thái úy đừng đồng ý chuyện nước Ngô nam chinh. Trong thư toàn lời tâng bốc Hàn Tín, ngầm chỉ trích thiên tử thích công to, hiếu chiến ...

Sắc mặt Hàn Tín càng lúc càng đáng sợ.

"Thái úy, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, ngươi tạm lui đi."

Lư Tha Chi gật đầu, vội vàng rời khỏi nơi này.

Hàn Tín trầm mặc rất lâu mới hét ra phía cửa:" Hạ Hầu Táo, xéo vào đây!"

Hạ Hầu Táo nhớ bài học lần trước, không quên hành đại lễ. Hàn Tín vỗ thư trong tay:" Ta không ở Trường An, ngay cả đám vô dụng cũng dám bắt nạt đệ tử của ta rồi."

"Hả, thái úy, ai bắt nạt bệ hạ?"

"Bệ hạ phong ngươi làm tam công, ngươi nên về Trường An, chính thức tiếp nhận, lĩnh miện phục, bái tạ bệ hạ."

"Nhưng bệ hạ bảo .."

"Hử??"

"Thái úy nói đúng ạ, nên bái tạ trực tiếp."

"Ừ, ngươi là chư hầu quốc thái úy, dựa theo quy củ, không được tự ý về triều đường, cầm lấy."

Hàn Tín ném thứ trong tay ra, Hạ Hầu Táo vội nhận lấy, đây là ấn thái úy, có thứ này có thể dùng danh nghĩa Hàn Tín làm bất kỳ chuyện gì.

"Ngươi cầm ấn tín của ta, về Trường An tuyên bố chấp hành mệnh lệnh của ta."

"Vâng!"

Hạ Hầu Táo rời doanh trướng, cái vẻ đắc ý lại quay về rồi, vừa mới đi được một đoạn, gặp Lư Tha Chi đang tán gẫu. Lư Tha Chi trêu:" Sao, thái úy không bắt ngươi canh ..."

Hạ Hầu Táo không nói một lời, lấy ấn thái úy ra.

Lư Tha Chi vội hành lễ bái kiến.

Hạ Hầu Táo đang định lợi dụng một chút, nghĩ tới 20 cái quân côn liền nhịn được:" Tức khắc chuẩn bị xe, ta muốn về Trường An."

"Vâng!" Lư Tha Cha mặt mày nghiêm túc đi làm ngay:

Hạ Hầu Táo nhìn đồ trong tay, thứ này hiệu quả thật đấy.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment