Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 731 - Chương 731: Đây Mới Là Quốc Tướng.

Chương 731: Đây mới là quốc tướng.

Trong điện im phăng phắc, quần thần không ai là không quay đầu nhìn Trương Thương, không dám tin vào tai mình, ông ấy chủ động yêu cầu làm quốc tướng à?

Chuyện triều đường trước nay ông ấy trốn còn không kịp sao đột nhiên chủ động ôm chuyện vào người.

Không phải bệnh rồi chứ?

"Lão sư ..." Lưu Trường càng bất ngờ hơn ai hết, y quá hiệu vị lão sư này, cũng biết ông không bao giờ nói chơi ở những chuyện thế này, bình tĩnh lại rồi mới nói:" Vậy, lão sư làm tướng nhé?"

"Đa tạ bệ hạ." Trương Thương hành lễ sau đó quay sang quần thần.

"Trước tiên là chuyện thu hoạch mùa thu, chuyện này chủ yếu vì Lưu Kính tới Hà Tây mới thành lộn xộn, phái người ngăn ông ta lại, bảo ông ta nhanh chóng về Trường An tiếp nhận, đợi sau khi bàn giao với Loan Bố xong mới đi."

"Trì đạo tạm dừng."

"Tình huống các phủ thế nào, mọi người có thể lần lượt tới bẩm báo."

Trương Thương đứng trước mặt quần thần, giờ bọn họ mới hiểu vì sao trước triều nghị, ông ta lại đi hỏi chuyện một lượt, vậy là ông ta thực sự định làm rồi.

"Dân dĩ thực vi thiên, bệ hạ muốn mở ra thịnh thế, trước tiên phải có lương thực sung túc, mà cây trồng là thứ quan trọng nhất, không thể chỉ biết mở rộng khai hoang, mà phải nâng cao năng suất. "

"Chuyện này nội sử các ngươi làm chưa tốt, phải tới nhiều nơi khảo sát, ở nước Ngô có gạo thu hoạch muộn, ở Nam Việt có gạo hai vụ."

Trương Thương quay sang Trương Bất Nghi:" Ngươi cũng thế, vì tránh thất thoát nông hộ mà nâng cao chướng ngại đổi tịch à? Ngươi phải làm là khiến nông hộ hài lòng với việc mình làm, chứ không phải cấm đoán họ chuyển việc khác."

"Nay thuế má lao dịch của nông hộ đều không có vấn đề, vì sao họ muốn chuyển tịch? Vì sao họ sống gian nan? Triều đình cho họ đất canh, nhưng không phải lương thực có thể vô duyên vô cớ mọc ra từ đất, bách tính vất vả cả năm, thu hoạch chỉ đủ nuôi miệng ăn ... Phải nâng cao kỹ thuật nông nghiệp, giảm bớt cường độ làm việc, dạy họ cách trồng trọt chính xác.

"Người Tần biết dùng phân bón cho đất, người Sở dùng bùn sông biến ruộng khô cạn thành ruộng tốt, vậy mà tới nay Đại Hán chỉ biết gieo giống rồi bỏ đấy trông vào ông trời."

"Chuyện này vẫn là nội sử các ngươi làm việc bất lực."

"Còn về Trương Bất Nghi, ngươi làm việc quá qua loa, lát nữa ta dạy ngươi cách quản lý hộ tịch của người Tần."

Trương Thương nói rất nhanh, Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi ở thượng vị, tròn xoe mắt nghe lão sư nói, đây đúng là lão sư mà.

"Muốn để bách tính sống tốt, phải nâng cao sản lượng lương thực, đây không phải chuyện riêng của một phủ nào, mà cần nhiều phủ phối hợp."

"Bệ hạ, thịnh thế không phải một ngày một ngày hai mà hoàn thành, chuyện đầu tiên phải làm là để mọi người một ngày ăn ba bữa."

"Chư vị, trong vòng ba mươi năm, nhất định phải làm được."

Quần thần cứ tròn xoe mắt ra nhìn, ông ta làm thật à? Ông ta thực sự chủ động đi giúp bệ hạ tạo ra cái thịnh thế không có khả năng đó sao?

Kết thúc triều nghị, ai nấy đều hoang mang.

"Sư phụ, nào, ngồi đi ..."

Lưu Trường cười nịnh nọt, kéo tay Trương Thương ngồi xuống, mình cung kính đứng bên, lấy lễ đệ tử hầu hạ:

Chẳng trách Lưu Trường kích động như thế, bản lĩnh lão sư ra sao, y biết rất rõ, năng lực nội chính ngang Tiêu Hạ, học thức uyên bác chẳng kém đại gia nào, cao đồ của Tuân Tử.

Trước kia Lưu Trường phải dùng đủ thủ đoạn uy hiếp, dụ dỗ mới có thể khiến Trương Thương lấy ra chút chủ ý. Bất kể việc gì ông cũng làm được, còn làm xuất sắc, chẳng qua là không muốn làm. Là chuyên gia dưỡng sinh số một Đại Hán, ông ta né tránh mọi công việc cường độ cao.

"Có lão sư tương trợ, ai nói thịnh thế của trẫm không thực hiện được?"

"Muốn tạo ra thịnh thế, không phải một hai người có thể làm được."

"Lão sư cứ nói, cần ai, trẫm đi bắt ngay ... À mời ngay."

Nhìn Lưu Trường đấu chí hừng hực, Trương Thương tỏ ra bình tĩnh:" Còn cần hai nghìn năm trăm vạn bách tính tương trợ."

"Được, trẫm sẽ ... Hả?"

"Bệ hạ, chuyện quốc gia, thực hiện cụ thể không phải ở hoàng đế, không phải ở quan lại mà ở dân. Căn bản của xã tắc cũng là ở dân. Chỉ cần hai nghìn năm trăm vạn bách tính đồng tâm hiệp lực, không thịnh thế nào không thể làm ra."

"Vậy phải làm sao?" Lưu Trường thỉnh giáo:

"Sư phụ thần nói, ngự dân không bằng để bách tính tự phát làm, coi dân như con không bằng để bách tính làm việc hữu dụng. Không thể vì tăng thêm sản lượng lương thực mà bức cách bách tính."

"Phải tạo điều kiện thuận lợi cho bách tính, để họ tự phát theo bệ hạ tạo ra thịnh thế, như thế thịnh thế của bệ hạ có thể thành công tám thành."

Lưu Trường cảm động, y nhìn ra được, lão sư không phải nổi hứng nhất thời, mà là sớm có chuẩn bị."

Lúc này y nhất thời không biết nói gì.

"Lão sư ... vậy trẫm phải làm gì?"

"Nay trên triều không có việc gì cần bệ hạ lo lắng, bệ hạ tới thượng phương, mang theo rượu thịt, cùng họ uống say một phen."

"Ồ, lão sư muốn trẫm giúp họ làm ra máy móc mới à?"

"Không phải thế."

"Thời gian qua trên triều có rất nhiều người chỉ trích thượng phương, quần thần không hiểu tác dụng của họ, thường xuyên vũ nhục. Thượng phương trong thời gian ngắn không làm ra được cái gì, lòng như lửa đốt. Nhưng chuyện này giống nghiên cứu học vấn vậy, càng nóng lòng thì càng không làm được việc gì cả. Giờ bệ hạ đi vỗ về họ, hòa hoãn tâm thái của họ ...."

"Công cụ của thượng phương, không phải chỉ cần làm ra là được, phải coi trọng nó, phổ biến nó một cách chính xác. Trong tay thần, số công cụ đó có thể phát huy tác dụng gấp mười lần."

Nếu không phải mình là thiên tử, Lưu Trường đã khấu đầu với Trương Thương rồi.

Đây mới là quốc tướng chứ, loại chư Chu Xương, Trương Bất Nghi chỉ biết nghe hoàng đế sai bảo. Còn Tiêu Hà, Trương Thương, bọn họ tự ra chủ ý, tự làm việc, còn khiến hoàng đế làm việc cho mình.

Lưu Trường tức thì ban miện phục, tiết trượng, xe ngựa, thực ấp, một trăm giáp sĩ ... Quy cách này, chỉ có Tiêu Hà năm xưa mới hơn được Trương Thương.

Khi Trương Thương mặc miện phục, được một trăm giáp sĩ đưa về phủ, người nhà của ông sợ hãi.

Ai cũng nghĩ thôi xong rồi, gia chủ lại phạm lỗi, bị người ta tới xét nhà.

Trương Thương về phủ một cái liền tới thẳng thư phòng.

Muốn làm việc không thể thiếu nhân tài, đại thần trên miếu đường coi như tạm được. Có điều ông ta phải lập nên thành viên nóng cốt của quốc tướng phủ ... Đám người Chu Xương à? Không phải Trương Thương coi thường nhưng họ không thể chấp hành được mệnh lệnh của ông ta.

Dù sao muốn làm được thì trước tiên phải hiểu được đã.

Trong đầu Trương Thương hiện lên loạt đại thần và người trẻ tuổi, ông ta nhanh chóng viết danh sách.

Sau khi an bài xong chúc quan của mình, ông ta sai người đi tuyên chiếu lệnh, để người trong danh sách mau chóng tới nhận lệnh.

Bận rộn tới đêm khuya Trương Thương mới ngẩng đầu lên, hoạt động chút gân cốt.

Đống tấu chương lớn trước mặt đã hoàn thành phân nửa.

Ăn cơm đặt ở bên, Trương Thương lòng đầy ủy khuất, Trương Thương ta từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ phải ăn cơm nguội chưa?

Ăn xong rồi, Trương Thương nhìn qua cửa sổ, trong bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng trong vắt chiếu xuống mặt đất, cái cây trong sân tựa hồ mang theo loại ánh sáng nào đó. Trương Thương ngây người, ông ta lâu lắm rồi chưa nhìn đêm khuya.

Bất giác Trương Thương đi ra sân.

Đêm khua yên ắng, ve kêu râm ran, gió mát vi vu, Trương Thương lòng yên bình, nhìn vầng trăng tròn trên cao mỉm cười.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment