Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 730 - Chương 730: Thần Thay Được.

Chương 730: Thần thay được.

"A mẫu !"

Khi Lưu Trường dương dương đắc ý vào trong điện thì Lữ hậu đang dỗ dành hai tiểu tôn tử, bà lườm một cái bảo y ngậm mồm, rồi để Ung Nga và cung nữ đưa đứa bé đi.

Lưu Trường nóng ruột ngồi xuống: " A mẫu, tìm được Từ Phúc rồi, tên này đúng là chẳng đi tiên đảo gì hết, tìm thấy một hòn đảo thôi. Chu Thắng Chi bắt được đệ tử của ông ta, trên đảo có người, có bình nguyên, có mỏ ...."

Nghe nhi tử khoe khoang, Lữ hậu rất bình tĩnh:" Được rồi, ta biết rồi.”

"A mẫu, bọn họ không tin con, con không phải vì công lao của mình, thật đấy ...." Lưu Trường vung vẩy chân tay, không sao biểu đạt được suy nghĩ của mình, trông rất tủi thân:

"Ta biết, ta luôn biết con sẽ làm nên chuyện lớn ... Quần thần không phải không tin con, họ chỉ sợ con đặt tâm trí vào đó quá nhiều, xem nhẹ dân sinh mà ảnh hưởng tới bách tính."

"Vậy a mẫu thì sao, a mẫu lo cái gì mà luôn khuyên còn?"

Lữ hậu mím môi:" Trường, ta nghe nói, Tuân Tử cả đời không vui, con viết vì sao không?"

"Không biết ạ."

"Vì ông ấy dùng cả đời để theo đuổi một lý tưởng không thể thành sự thực. Không chỉ ông ấy mà cả Mạnh Tử, Khổng Tử, Trang Tử, Hàn Phi Tử ... Họ đều có lý giải về thịnh thế riêng ... Ta không nghi ngờ con, chỉ mong con mình sống thoải mái một chút. Nay con còn có thể tìm ta khoe khoang, kể khổ .... Sợ một ngày, sẽ không còn ai hiểu con nữa."

Lữ hậu đã già lắm rồi, lần này bà không cố tình tỏ ra lãnh đạm, mắt nhìn Lưu Trường trở nên nhu hòa:" Có điều ta rất vui, lương nhân của ta là một hào kiệt, lòng mang thiên hạ."

"Nhi tử của ta càng ưu tú, vì nó có chí hướng còn lớn hơn, muốn lập nên quốc gia thần tiên, để bách tính không lo cái ăn cái mạc. Năm xưa a phụ con kể chí hướng của mình, người khác trào phúng, nhưng khi con kể chí hướng của mình, người khác không dám, lòng họ chỉ có sợ hãi .... Vì họ không dám có chí hướng đó."

Lưu Trường lúc này rất muốn chui vào lòng a mẫu, chỉ tiếc y không làm thế được nữa:" A mẫu, con đói rồi."

"Ừ .... người đâu, làm ít thịt dê."

"Con xem tay áo của con, làm sao lại bẩn thế này ... Sắn tay áo lên ... Lau miệng đi, con xem con có giống hùng chủ muốn tạo nên thịnh thế không?"

Vĩnh Thọ Điện.

Trong tiếng trách móc của mẫu thân, nhi tử chỉ cúi đầu ăn.

Quần thần không nghe lời phải làm sao?

Đổi nhóm khác là được.

Trước tiên là Lưu Kính, cho ông ta tới Hà Tây làm quốc tướng, vừa vặn toàn tâm toàn ý phụ trách việc di cư, xử lý ít hào cường, tận dụng hết khả năng, khỏi phải nghe ông ta lèm bèm.

Loan Bố ở Hà Tây cần cù, các phương diện đều đã thành thục, về thay thế Lưu Kính không thành vấn đề.

Còn có lang trung lệnh Sài Vũ, ông ta còn tổ chức quần thần tới gặp a mẫu khuyên gián, Lưu Trường cho tới Bắc Đình, làm quốc tướng cho Lưu Ngang. Ông ta tinh thông chiến sự, vừa vặn tặng cho sư phụ một người phụ trách hậu cần đáng tin cậy.

Lưu Trường thay liền mấy đại thần, bắt đầu từ cửu khanh, cơ bản là những người to tiếng phản đối nhất đều cho ra ngoài hết.

Khi tuyên đọc lệnh bổ nhiệm, triều đường vô cùng yên tĩnh.

Trong Trương phủ, Trương Thương thong thả ăn cơm.

Trương Thương cực kỳ coi trọng ăn uống, không phải là xa hoa ra sao, mà là cách ăn thế nào, dù là thứ kê bình thường nhất, ông ta cũng bảo bào trù trong nhà làm ra mấy chục món, ăn hết sức có tư vị. Trong nhà Trương Thương nuôi sáu bào trù, tay nghề tuyệt đối không thua kém bào trù trong thượng thực giám.

Mà mỗi lần Trương Thương ăn cơm đều có hai mỹ nhân hầu hạ, đôi khi ông ta thấy nhai thị quá phí công, mỹ nhân sẽ giúp ... Khụ khụ, ở phương diện này không tiện nói kỹ.

Tham ăn, háo sắc, lười làm.

Chỉ cần có thể ở nhà là ông ta tuyệt đối không đi làm, Lưu Trường mà không sai bảo gì là ông ta không bao giờ chủ động làm gì hết.

Quần thần tôn kính học vấn, năng lực của ông ta, chứ con người ông ta thì thóa mạ.

Người Nho gia thấy ông ta làm mất hết mặt mũi Tuân Tử.

Trương Thương chẳng quan tâm lời người khác, ông cứ sống cuộc đời của mình, sống rất có quy luật, mỗi sáng thức dậy đều luyện tập trong phụ, hoạt động gân cốt một phen, sau đó mới ăn cơm.

Trương Thương yêu cầu rất cao với cuộc sống, trong nhà có y giả cao minh, hơi khó chịu một chút là bảo y giả kiểm tra. Mỗi ngày ngủ sớm, dậy sớm, ăn uống rèn luyện thích hợp, rau thịt hài hòa, ít uống rượu .... Theo lời thái y lệnh Hạ Vô Thư nói, cả đời ông ta chưa thấy ai chăm sóc bản thân như thế, loại người đó chắc chắn sẽ trường thọ.

Trừ nữ sắc ra, ông ta gần như không có thói quen hại sức khỏe nào, thậm chí rất ít nổi giận.

Hôm nay có tiểu lại bẩm báo, bệ hạ muốn mở triều nghị khẩn cấp, thông thường triều nghị đột xuất là có chuyện lớn xảy ra.

Trương Thương chẳng cần nghĩ cũng biết mục đích triều nghị lần này.

Chu Xương bệnh rồi, trước đó rất nhiều việc do ông ta phụ trách đều đặt lên vai thiên tử, chết người nhất là chuyện lao dịch.

Vấn đề này tiếp nhận không thuận lợi, khả năng thành tai họa, chưa nói tới chậm tiến độ, mà sợ chính sách lợi dân biến thành hại dân.

Trương Thương tới rất sớm khi ông ta tới cổng hoàng cung thì chỉ có mỗi Trương Bất Nghi đang đợi.

Trương Bất Nghi nhìn thấy ông ta tới sớm như thế thì ngạc nhiên lắm:" Trương công có việc tới bái kiến bệ hạ sao?"

"Vì triều nghị mà tới."

"Triều nghị sao??" Trương Bất Nghi ngẩng đầu nhìn mặt trời:" Còn hơn một canh giờ nữa mà ... Ngài bị bệnh à?"

"Lâu rồi không trò chuyện với triều thần, tới trước ôn chuyện cũ. Trương tướng đang phụ trách hộ tịch, quan lại và hậu cần quân sự sao?"

"Đúng."

"Vừa vặn ta đang rảnh, không biết tình hình thế nào?"

Trương Bất Nghi không biết Trương Thương lên cơn gì, nhưng hắn không che giấu, bắt đầu nói về tình hình hộ tịch, các vấn đề phải đối diện, biện pháp giải quyết ...

Trương Thương không nhiều lời, nghe chăm chú lắng nghe.

Dần dần các đại thần đông lên.

Trương Thương lặng lẽ trà trộn vào đám đông, cười ha hả hỏi tình hình, những người này giống Trương Bất Nghi, không hiểu ông ta từ bao giờ cũng quan tâm tới quốc sự như thế.

Đương nhiên đối diện với lão sư của thiên tử, bọn họ hỏi sao đáp vậy.

Khi triều nghị chính thức bắt đầu, Trương Thương theo quần thần vào hoàng cung.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn quần thần:" Chu tướng bệnh nặng, trước tiên vụ thu hoạch mùa thu năm nay, phải sẵn sàng ..."

Quả nhiên Lưu Trường hỏi kế sách, không chỉ thu hoạch, mà còn các việc khác.

Lúc này thể hiện ngay ra được tầm quan trọng chủ Chu Xương, việc thu hoạch thì bọn họ còn có thể nêu ý kiến, các việc khác thì quay sang bàn tán, đại điện trở nên ồn ào.

Trong tiếng ồn ào cũng có vài lời cảm thán.

"Nếu Chu tướng ở đây thì tốt quá, chuyện này ông ấy sẽ có biện pháp ổn thỏa."

"Đúng thế, hôm qua ta còn đi bái phỏng ông ấy."

Không chỉ Lưu Trường có việc cần giải quyết, quần thần cũng có cái khó của mình, trước nay bọn họ còn có thể thỉnh giáo Chu Xương ... Bây giờ chỉ còn Trương Bất Nghi, tên này có năng lực đấy, nhưng còn non lắm.

"Bệ hạ, thần có tấu."

Đột nhiên có người đứng ra phá vỡ sự ồn ào, tất cả ngạc nhiên, vì đó là Trương Thương.

"Tất cả vấn đề gặp phải hôm nay thực ra đều vì quốc tướng. Chu tướng tuổi đã cao, sức khỏe kém, vì thế mà làm lỡ rất nhiều chuyện. Thần thỉnh cầu bệ hạ cho Chu tướng bỏ đi vị trí quốc tướng, yên tâm điều dưỡng."

Lưu Trường há hốc mồm:" Lão sư, điều người nói thì dễ làm, nhưng bãi miễn ông ấy rồi thì ai thay được."

"Thần thay được."

Bình Luận (0)
Comment