Mặc dù Chu Xương và Trương Thương tuổi ngang ngang nhau, nhưng rõ ràng Chu Xương trông già hơn nhiều, Trương Thương trông không khác gì nhi tử ông ta. Chu Xương lưng đã lom khom, không thẳng tắp như xưa, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng tính khí ông già này thì ngày một tệ.
"Nếu Đại Hán diệt vong trong tay chúng ta, ông sẽ là kẻ gây tội. Ông không khuyên can bệ hạ thì thôi, sao lại xúi bẩy bệ hạ tiếp tục làm."
Trương Thương khẽ nhấp một ngụm trà, khinh bỉ nói:" Dựa theo ý Chu tướng, ta nên nói với bệ hạ, đừng theo đuổi thịnh thế gì hết, nên đi chơi bời, bóc lột bách tính, để rồi thành Kiệt Trụ à?"
"Nay đã thịnh thế, bách tính giàu có còn cần làm gì nữa chứ?"
"Đúng, ta thê thiếp thành đàn, chó nhà ông sắp to bằng con nghé, đạt quan quý nhân Trường An suốt ngày ăn chơi, đương nhiên là thịnh thế. Nhưng thịnh thế mà bệ hạ muốn, không chỉ chúng ta sống tốt ... Còn có những người Chu tướng không nhìn thấy."
"Ta không nhìn thấy ai? Trì đạo thiên hạ đều từ tay ta, ông suốt ngày ở Trường An, không có tư cách nói với ta câu đó." Chu Xương nghiêm túc nói:" Ý của bệ có thể là tốt, nhưng không thể thành công trong sớm tối, nếu bệ hạ cứ thúc ép như thế, ông biết sẽ tạo thành chuyện gì không?"
"Ta biết, sẽ khiến thịnh thế tới sớm hơn."
"Ông, ông!"
Chu Xương không ngờ lần này Trương Thương vốn lười nhác sợ việc lại kiên quyết như vậy, phẫn nộ chống quải trượng:" Bệ hạ đang làm càn, căn bản không thể hoàn thành."
"Không thể hoàn thành thì sao? Quan trọng là đi làm, chỉ cần làm rồi, tốt hơn kẻ chống quải trưởng hò hét không thể làm được."
"Nếu sai thì sao, thịnh thế sẽ hủy trong sớm tối."
"Ta thực sự không nghĩ ra bệ hạ hủy cái thiên hạ này thế nào, nhân khẩu tăng mạnh, lương thực không thiếu, đủ chống lại các loại thiên tai. Cường hào giữ bổn phận, huân quý sợ hãi, Hung Nô chạy mất. Ông nói ta xem bệ hạ hủy thiên hạ này thế nào?" Trương Thương từ từ đứng dậy nhìn Chu Xương:
"Bệ hạ quá vội."
"Bệ hạ bất kỳ đưa ra chính sách gì đều nghĩ tới bách tính trước, làm kênh có bách tính nào vì thế mà chết không? Đi lao dịch có ai bị đói không, làm lỡ đồng áng không? Ngược lại kênh đào tưới nước cho nhiều ruộng ven đường. Trì đạo nối liền các nơi, đất đai khai khẩn thuộc về bách tính."
"Năm ngoái thượng phương nghĩ ra cách khai thác muối mới, năm nay sản xuất được thêm bao nhiêu muối, cứu sống được bao nhiêu người? Ông có biết guồng nước năm ngoái phát huy tác dụng lớn cỡ nào không? Ông biết in ấn, làm giấy tác dụng lớn cỡ nào không?"
"Các người nói bệ hạ là hôn quân sắp làm diệt vong Đại Hán, ta nhìn thấy thánh thiên tử kéo bách tính thiên hạ từng người từng người khỏi chết đói, mong mỏi họ có thịt ăn."
"Dân chúng lầm than à? Ở đâu có bách tính không sống được? Có phải vì bệ hạ không?"
"Bệ hạ giảm bớt thuế má làm dân sống không nổi, hay là bệ hạ lập y quán, mở huyện học làm dân sống không nổi?"
"Quá nực cười, đường đường là quốc tướng, vậy mà người muốn bách tính được sống tốt đẹp thành tội nhân thiên cổ. Từ khi nào muốn kiến lập thịnh thế lại thành sai lầm rồi?"
"Vì thịnh thế bệ hạ mong mỏi không thể thực hiện nên không làm à?"
"Chắc trách của triều đường là vận dụng sức dân và sức nước đẻ làm bách tính sống tốt hơn. Nếu không còn cần triều đình làm gì? Mọi người quay về thời sống trên cây ăn sống nuốt tươi cho rồi!"
"Tiễn khách!"
Trương Thương phất tay, xoay người đi không thèm nhìn Chu Xương nữa.
Chu Xương mặt đỏ bừng bừng, tức tới toàn thân run rẩy: "Lão, lão, lão phu không giỏi ăn nói mà thôi ... Ngươi, ngươi là thứ tiểu nhân quỷ biện."
Chu Xương cứ kích động lên là nói lắp, đúng là không quá giỏi biện luận, đối diện với thái độ cứng rắn của Trương Thương, ông ta phẫn nộ về phủ. Về nhà rồi, càng nghĩ càng tức, cứ ngồi chửi mãi.
Lưu Trường ngồi trong Hậu Đức Điện, bên cạnh là Lưu Kính, Trương Bất Nghi, Quý Bố.
"Các khanh, trẫm nghĩ kỹ rồi, muốn tạo nên thịnh thế, quan trọng nhất là lương thực."
"Lương thực là cơ sở của xã tắc, bất kể chúng ta làm gì đều không thể thiếu lương thực."
Các đại thần im lặng, té ra bệ hạ còn chưa từ bỏ ý tưởng thịnh thế kia. Lúc này chỉ Trương Bất Nghi là sẵn lòng vẫy cờ hò reo vì Lưu Trường: "Bệ hạ nói đúng, phải làm thế, phải sản xuất nhiều lương thực hơn, phải để toàn bộ kho lương đầy ắp lương thực."
Không ai bình luận gì, dù sao với Trương Bất Nghi, bất kệ bệ hạ nói gì cũng đúng. Bọn họ còn hoài nghi, nếu một ngày bệ hạ xử tử hắn, hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận, còn hô, bệ hạ nói đúng.
"Bệ hạ, chuyện thế này nên để Chu tướng cũng tham dự." Lưu Kính nói:
"Trẫm đã nhiều ngày không gặp ông ấy rồi, lão già này ỷ được chiều sinh kiêu, nhiều lần dâng thư xin nghỉ."
Lưu Trường rất tức giận, đường đường là quốc tướng, vậy mà cứ thích chơi trò của Phàn Khanh, cãi nhau một cái là đòi về nhà mẹ, còn ra thể thống gì?
Lưu Kính nói tiếp: "Bệ hạ, Chu tướng lần này bệnh thật, thái y lệnh đã tới mấy lần rồi."
Quý Bố do dự hỏi:" Hay là chuyện nghiên cứu thuyền lớn hoãn lại đã?"
Lưu Trường khẽ lắc đầu thở dài.
Chu Xương bệnh thật rồi, bị Trương Thương mắng cho một trận tức thì ngã bệnh.
Mà muốn trị bệnh của ông ta, có lẽ chỉ còn cách làm như Quý Bố nói, giảm bớt chi tiêu.
"Được, tạm hoãn lại đã."
Đột nhiên Lữ Lộc kích động chạy vào điện:" Bệ hạ! Bệ hạ! Tướng quân Từ Lệ báo cáo."
Kết quả cuộc chiến này chẳng ai hoài nghi là sẽ thua hết, Lưu Trường chỉ cho rằng là báo tin thắng lợi thôi, cầm lấy tấu chương đọc một lúc liền sững sờ.
Quần thần thấy tay bệ hạ run run thì sợ hãi, chẳng lẽ có điều bất trắc, không ngờ Lưu Trường ngửa đầu cười dài:" Ha ha ha, chư vị! Nào, Lộc, đọc nội dung cho mọi người cùng nghe."
Lữ Lộc vội lấy tấu chương đọc, trong tấu chương, Từ Lệ trước tiên nhắc tới chiến sự, bọn họ gần như không tổn thất là bao đã bình định Mã Hàn, bắt Mã Hàn vương, sau đó mới kể chuyện Chu Thắng Chi.
Chu Thắng Chi truy đuổi từ Mã Hàn tới một hòn đảo lạ nằm ở phía nam, tới giờ chưa rõ lớn nhỏ, trên đó rất nhiều dã nhân, còn có người Tần năm xưa đi theo Từ Phúc. Nơi đó có rất nhiều tài nguyên, có bình nguyên thích hợp canh tác, còn có mỏ lộ thiên.
Theo như lời kể của tù binh thì mỏ lộ thiên rất nhiều, nhiều nhất là mỏ bạc, ngay chỗ Chu Thắng Chi đổ bộ.
Quần thần nghe Lữ Lộc đọc mà há hốc mồm.
"Ha ha ha, trẫm đóng tàu muốn ra biển là sai à? Là quyết định hoang đường à? Ngoài kia còn có bao nhiêu hòn đảo như thế, còn có bao nhiêu tài nguyên nữa?"
Lúc này giọng Lưu Trường rất vang, cả giáp sĩ canh cổng cũng nghe tiếng rống của thiên tử."
"Nhưng không ai tim trẫm, cho rằng trẫm làm việc lãng phí!"
"Quý Bố, ngươi còn muốn tạm hoãn đóng thuyền không?"
Giờ thì Lưu Trường hả hê rồi, đem hết uất ức phát tiết ra.
Quý Bố không ngờ tới chuyện có biến chuyển nhanh như vậy, còn nói gì được nữa:" Không cần ạ."
Lưu Trường há miệng cười to.
Giờ kinh tế phát triển, tiền tệ dân gian ngày một bất tiện, mà giờ hoàng kim và tiền đồng đều không thuận lợi cho thương mại. Dân gian dùng tiền đồng giá trị quá nhỏ, thương cổ đi làm ăn phải chở theo cả xe tiền, nếu có bạc sung túc, nằm giữa vàng và đồng, hệ thống tiền tệ có khi ổn định.
Lưu Trường tất nhiên không phải chuyên gia, song đã có Pháp gia và Hoàng Lão rất sở trường ở phương diện này.
Trong chớp mắt Lưu Trường đã nghĩ rất nhiều, cười hỏi:" Cái khanh thấy sao?"
"Nếu tin là thật, tất nhiên là nên làm ...." Các đại thần lúc này lựa chọn không đối đầu với bạo quân.
Rời khỏi hoàng cung, quần thần cảm khái, chẳng lẽ thực sự có thiên mệnh à? Bệ hạ vừa mới tạm hoãn chuyện đóng thuyền thì có tin tức tốt như vậy. Vận may đó quần thần chỉ biết lắc đầu, họ không còn lý do phản đối nữa.
Đương nhiên cũng có đại thần dao động, chẳng lẽ những năm qua, bệ hạ thực sự không phải là do ham công to, mà có tính toán sao?
Làm gì có chuyện.
May mắn mà thôi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com