Lưu Trường còn nhỏ, không muốn ngồi trong lòng Lưu Bang.
Lưu Bang một tay cầm thẻ trúc, xem chăm chú, tay kia vòng qua người Lưu Trường giữ nó, Lưu Trường vẫn ra sức muốn thoát khỏi giam cầm. Lưu Bang bình tĩnh cầm thẻ trúc gõ lên đầu nó.
"Ngồi im, không trẫm đánh."
"Chẳng qua là phá con ngựa đá thôi, con đền là được."
"Con đền được không? Con có bao nhiêu tiền?"
"Giờ con không có nhưng lớn lên sẽ có."
"Hả, lớn lên kiếm tiền thế nào?"
"Đương nhiên, con tính rồi, sau khi con lớn sẽ kéo lá cờ đen ở tây môn xuống, che mặt. Sau đó dẫn các huynh đệ tới rừng núi nước Triệu, thế là có thể làm nghề không vốn, ăn miếng to uống bát lớn ..."
Lưu Bang không thèm nghe thằng nhãi nói năng linh tinh, vẫn chú ý vào thẻ trúc, lát sau cười lớn.
"Ha ha ha, tên Chu Xương đó suốt ngày mắng trẫm là thứ hôn quân không khác gì Kiệt Trụ, xem cái này đi, có rất nhiều bách tính chạy từ núi ra quy thuật Đại Hán, Trường An hơn một năm chưa có người chết đói, sao có thể nói trẫm là hôn quân chứ? Con thấy sao?"
"Nếu con khen a phụ là hiền quân anh minh thần võ thì a phụ có thả con ra không?"
"Không!"
"Con theo a mẫu đi khắp nơi, a phụ có biết thế nào không? Bách tính như cái xác không hồn, đâu đâu cũng thấy mộ, vài nơi ở Trường An, con không dám đi, chẳng khác gì cái thành ma. A phụ còn nói mình là hiền quân à? Chu Xương nói không sai."
"Thối lắm, thằng nhãi con biết cái gì? Sống được là tốt rồi! Biết thế nào là thịnh thế không?"
"Con biết, đó là nhà nhà đều có thịt ăn, mỗi ngày ba bữa, ăn tới miệng đầy mỡ, không có lao dịch, mặc gấm vóc, không, còn tốt hơn gấm vóc ..."
"Thằng nhãi con bắt đầu nói linh tinh rồi, thiên hạ chưa bao giờ có thịnh thế như vậy."
"Con không nói linh tinh, a phụ là hôn quân, không làm được mà thôi."
Thời khắc đó thần sắc Lưu Bang tựa hồ già nua, toàn thân yếu ớt như ông già lúc lâm chung.
"Trường, con đã làm được thịnh thế đó chưa?"
"Con làm được chưa?"
Khi Lưu Trường giật nảy mình từ trong mơ tỉnh dậy, cả Tào Xu và Phàn Khanh đều hoảng sợ, Phàn Khanh vội đốt lửa, Tào Xu thì mặc y phục. Trong ánh nến yếu ớt, Lưu Trường bần thần nhìn phía trước, miệng lẩm bẩm.
"Nhà nhà đều có thịt ăn, mỗi ngày ba bữa, ăn tới ..."
"Bệ hạ! Bệ hạ nói gì thế?" Tào Xu cấp thiết lay tỉnh y:
Lưu Trường lúc này mới sực tỉnh:" A phụ thác mộng cho ta."
"Hả? Cao hoàng đế nói gì?"
"Đồ hẹp hòi đó muốn ta bồi thường con ngựa đá."
"Sao?"
"Khi ta còn nhỏ từng đập vỡ con ngựa đá ngoài Tuyên Thất Điện, muốn lấy cái đầu để cưỡi. Sau đó bị ông ấy đánh một trận, hôm nay trong mơ ông ấy lại nói chuyện đó ... Được rồi, không sao, yên tâm ngủ đi."
Lưu Trường xua tay, bảo Tào Xu và Phàn Khanh đi ngủ, y nằm trên giường mày nhíu chặt.
Bất kể nhìn thế nào, thịnh thế của y mới chỉ có bề ngoài thôi, bách tính một ngày hai bữa, một tháng mới được ăn thịt, còn cái mặc, nếu như lấy bừa tấm vải rách khoác lên người cũng tính áo thì đúng là có cái mặc rồi.
Cho dù sinh hoạt hiện nay phong phú hơn Tần mạt, nhưng cụ thể, tối đa thay đổi đó thể hiện trong thành trì. Đó là hoạt động giải trí, ai chơi được, đó cũng là người có tước vị tầng thấp nhất.
Còn bách tính tầng chót thực sự ... Muốn canh tác lại chẳng có đất đai, nuôi bốn nhi tử thì chết đói ba, những người đó mới chiếm cứ tuyệt đại đa số.
Vậy mà những kẻ đó đã hô hào thình thế rồi ư?
Họ cũng không sai, vì trong mắt họ đó là thịnh thế rồi, thế nên họ không hiểu bệ hạ của mình vì sao còn chưa thỏa mãn, không biết bệ hạ còn muốn cái gì.
Họ chưa biết thế nào là thịnh thế.
Lưu Trường biết, nhưng y không biết làm sao thực hiện được thịnh thế đó, nên y không ngừng thăm dò, thử nghiệm tất cả ... Trong mắt người khác, y chỉ là kẻ thích công lớn mà thôi.
Hôm sau tỉnh lại, Lưu Trường lệnh cho Lữ Lộc đặt bốn con ngựa đá xung quanh Trường lăng, Lữ Lộc chẳng hiểu bệ hạ nhà mình lên cơn gì, song vẫn làm.
Lưu Trường tới phủ Trương Thương, vị thiên tử Đại Hán hôm nay trông có vẻ thất thần.
Phủ Trương Thương vẫn náo nhiệt như cũ, người qua kẻ lại, chẳng thấy bóng dáng nam tử. Hơn trăm thiếp thất, bọn họ còn có thị nữ, làm dọc đường đi cứ như bước vào nữ nhi quốc. Đâu đâu cũng thấy nữ tử trò chuyện, thậm chí còn có người buôn bán trong phủ, náo nhiệt hơn cả phố nam Trường An.
Trương Thương ở trong phòng, sắc mặt hồng hào, tinh thần ngời ngời.
Gì không nói, cái thân thể của ông một phương diện nào đó còn cường tráng hơn Lưu Trường, Hạng Vũ tự thẹn không bằng. Nếu ông không đi đọc sách mà rèn luyện võ nghệ, không chừng là mãnh tướng hiếm có.
"Bệ hạ."
"Hôm nay trẫm lấy thân phận đệ tử tới thỉnh giáo, lão sư không cần đa lễ."
Lưu Trường ngồi trước mặt Trương Thương, còn chưa đợi đưa trà lên đã oán trách:" Sư phụ năm xưa nói, chỉ cần trẫm thực hiện chính sách nhân từ, là có thể tạo ra thịnh thế, đúng không?"
"Đúng."
"Bao năm qua trẫm giảm thuế thấp như vậy, lao dịch cho khẩu lương, không ảnh hưởng tới nông vụ, vì sao thịnh thế chưa tới? Mùa đông này, Đường, Triệu, Yên chết rét hơn 3400 người ... Nước Đường chuẩn xác rồi, Yên Triệu có che giấu không thì trẫm không biết, có khi chết nhiều hơn. Vì sao? Trẫm làm tốt mọi việc rồi mà."
Nhìn khuôn mặt hoang mang của Lưu Trường, Trương Thương do dự lúc lâu mới nói:" Bệ hạ, chất đất thành núi, tích nước thành biển, đây không phải là chuyện một ngày mà thành. Huống hồ bệ hạ chinh chiến liên miên, chẳng lẽ là vì thịnh thế sao?"
"Đúng thế, Đại Hán thiếu nhân khẩu, chẳng lẽ đợi họ sinh? Đi cướp về làm bách tính của mình không phải xong rồi sao? Không đủ đất cày, vậy cướp của người khác là được, sao nói là sai? Ngoài biển có bảo vật, trẫm vất vả đóng thuyền, không phải uổng phí."
Nghe Lưu Trường nói thế, Trương Thương không vội phản bác.
"Cách làm của Trần Bình là tát ao bắt cả, làm như ông ta nói cần gì phái quan viên cai trị, cứ chặn đường đánh cướp là đủ. Nhưng Đại Hán ta không phải Hung Nô, Kê Chúc còn biết giáo hóa dung hợp, chẳng lẽ trẫm còn thua Hung Nô à?"
"Đánh cướp lấy tiền thì nhanh, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng họ cắn trả, một ngày Đại Hán suy yếu thì cứ đợi họ báo thù đi."
"Trẫm bất kể tốn kém phái quan viên tới nơi đó, biến thành quần quốc của Đại Hán, giáo hóa bách tính, để họ coi trẫm là thiên tử, thành con dân Đại Hán. Cho dù trăm năm sau họ có làm phản, vẫn cứ là con dẫn trẫm phản loạn, trẫm gọi đây là Trường đạo."
"Rồi sẽ có một ngày quần thần hiểu bọn họ ngu xuẩn thế nào, ngay chuyện này cũng không hiểu."
Nhìn Lưu Trường kích động như thế, ông ta lại nhớ tới sư phụ mình khi hưng phấn nói tới thịnh thế vĩ đại.
Thịnh thế, quân đội trong suy nghĩ của Tuân Tử, khi đó cũng không ai hiểu nổi, chỉ coi đó là một trong số người ảo tưởng của Nho gia thôi. Nhưng Tuân Tử lại muốn thực hiện, đúng là nằm mơ nói mộng.
Ông ta bật cười:" Thần không nhận nhầm đệ tử."
Lưu Trường nghiêm mặt, lòng thấy thất bại, chẳng ai hiểu được mình:" Sư phụ, trẫm vốn không muốn tạo ra thịnh thế gì cả, chỉ muốn ngày ngày ăn thịt, uống rượu ... Rồi dần dần ngồi lên vị trí này, khi trẫm thực sự nắm thiên hạ trong tay, trẫm rốt cuộc hiểu trời cao đã dẫn dắt trẫm."
"Nó muốn trẫm tạo ra thịnh thế."
"Nay thiên hạ còn kém quá xa, có lẽ sư phụ nói đúng, chất đất thành núi, tích nước thành biển ... Đời này trẫm có lẽ không nhìn thấy rồi." Lưu Trường sa sút nói:
Trương Thương nhìn bộ dạng đó của y tức giận đứng dậy:" Nói gì thế hả?"
"Không đi từng bước, sao tới ngàn dặm! Không tích dòng nhỏ, sao thành sông lớn? Ngựa dẫu tốt thế nào đi nữa, chỉ chạy một bước, thì cũng không bằng ngựa xấu kém nỗ lực chạy. Không chú trọng tích lũy, bỏ dở nửa chừng thì gỗ quý cũng thành khúc gỗ mục; kiên trì không mệt mỏi, thì sắt đá cũng thành đồ điêu khắc tinh mỹ."
Trương Thương chắp tay sau lưng, nhìn phương xa, gió thổi tới, trường bào tung bay.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com