Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 727 - Chương 727: Thịnh Thế Rắm Chó.

Chương 727: Thịnh thế rắm chó.

Hôm đó là ngày Lưu Khải đi Tây Vực, nhưng đám huynh đệ của hắn chẳng thể đi tiễn, vì bọn chúng bị ném đi các nơi, hưởng thụ lạc thú làm nông dân.

Lưu Trường đích thân sai người giết dê, tiễn do tử.

"Trọng phụ, Trường Lạc cung có nên đổi tên không? Phải kỵ húy ..."

"Nơi đó là chỗ đại mẫu ngươi sống, dù có gọi là Trường Sinh thì trẫm cũng chịu, kỵ húy gì? Vậy Trường An cũng phải kỵ húy à? Phiền, tên chỉ là để người ta gọi thôi."

Lưu Trường vung tay:" Lần này tới Tây Vực đừng chỉ biết đánh trận, phải phát triển quốc lực. Đừng học bá phụ Triệu vương ngươi, học a phụ ngươi ấy, nước Ngô không hề đánh trận, quốc gia cường thịch ..."

"Bệ hạ! Bệ hạ!" Lữ Lộc vội vàng chạy vào hô to:" Ngô vương phái người tới, nói có kẻ bất thần giết sứ giả, xua mãnh thú tàn hại bách tính Nam Việt, hi vọng bệ hạ cho xuất chinh."

Lưu Trường mím môi căm hận nhìn Lữ Lộc, ngươi cố tình đấy à?

Lưu Khải hắng giọng mấy tiếng nói:" Trọng phụ, không sao, trọng phụ cứ nói tiếp đi ạ."

"Ừ, thế này, ngươi phải ... Mà thôi, đừng học ai nữa, tự mình phát triển đi, quốc gia chưa cường thịnh, mạo muội xuất chinh là không nên ... Thôi, đi đi."

Thế là Lưu Khải chính thức rời Trường An, người đi theo không ít.

Hai nơi mà nước Ngô muốn đánh chỉ là địa phương chim chẳng buồn ỉa, khắp nơi là rừng núi, không có đất canh ra hồn, dân đương địa nghèo tới ăn đất, vậy thì đi đánh trận hay là đi cứu tế? Đánh xong rồi còn phải bỏ tiền nuôi người ta, lấy tính mạng tướng sĩ ra để đổi có đáng không?

Đó là suy nghĩ chung của đám đại thần do Chu Xương đứng đầu.

Trong lần triều nghị này thái độ quần thần vô cùng kiên quyết.

"Chu tướng nói có lý lắm, kẻ man di không chịu quản giáo, vậy không qua lại nữa là được, cần gì xuất binh chinh phạt? Tướng không dùng binh lúc nổi giận, nước không dùng binh lúc nổi giận, Chu tướng đúng là đã hiểu tinh túy dùng binh và trị quốc."

Nghe Lưu Trường tâng bốc, Chu Xương rất cẩn thận, ai mà biết hôn quân đang ngầm giở trò gì.

Quả nhiên Lưu Trường nói tiếp:" Có điều trẫm chỉ hiểu ít cách xung phong giết địch, chuyện dùng binh phải do thái úy phụ trách. Trẫm đã đem tình hình nước Ngô đưa tới chỗ thái úy, các khanh có ý kiến gì cứ nói cho thái úy, trẫm không ý kiến ..."

Hỏng rồi!

Sao quên mất trong tay hôn quân còn tấm vương bài này.

Hàn Tín mà thèm để ý tới người triều thần phái tới à?

Tất nhiên là không!

Bọn họ thuyết phục được Hàn Tín à?

Tất nhiên là không!

Hàn Tín có địa vị siêu nhiên trên triều, quần thần không dám qua lại, nói thế nào thì ông ta từng tạo phản hai lần, ai biết có lần thứ ba không? Chuyện Vũ Tối cho quần thần hai bài học quý giá, đừng nuôi vu và khi rảnh rỗi đừng kết bạn bừa bãi.

Triều nghị thế là kết thúc.

Khi Lưu Trường dương dương đắc ý về Hậu Đức Điện, Trương Bất Nghi cũng tới ra sức nịnh bợ.

"Bệ hạ thánh minh, vừa nhắc tới Hoài Âm hầu là bọn họ không dám nói nữa, im phăng phắc luôn, ha ha ha, không hổ là bệ hạ."

Bất ngờ là Lưu Trường không tỏ ra vui vẻ, y nhíu mày có vẻ đăm chiêu. Trương Bất Nghi lần này không nhìn ra Lưu Trường nghĩ, hắn ngạc nhiên lắm, vì thông thường Lưu Trường không cần nói, hắn luôn nhìn ra suy nghĩ, trạng thái, tâm tình của bệ hạ. Vậy mà lần này hắn chẳng nhìn ra gì hết.

" Nghe thấy Chu Xương nói không? Ông ta mắng trẫm độc đoán."

Lưu Trường nói:" Không chỉ Chu Xương, nay quần thần đều không thích trẫm, trẫm cũng không thích gì họ, coi như hòa nhau."

Trương Bất Nghi phẫn nộ:" Con chó già đó, để thần đi giết …."

"Bỏ đi, ngươi không cần đi, mọi việc còn cần người ta làm, ngươi giết người ta thì ai làm việc."

"Bệ hạ đã bao giờ để ý tới lời đám chó già đó đâu?"

"Nhưng bây giờ không chỉ một hai người, ngay cả lão sư trẫm cũng không hiểu trẫm ... Còn cả a mẫu."

Bên ngoài chợt có tiếng đám người Lưu Kính.

Lưu Trường ra hiệu cho Lữ Lộc để hắn ngăn cản, không ngờ lát sau Lữ Lộc đi vào báo:" Bệ hạ, Trần hầu tới."

Lưu Trường có thể không gặp Chu Xương, có thể không gặp Lưu Kính, thậm chí là Trương Thương, nhưng Trần Bình, y gật đầu.

Trần Bình bái kiến Lưu Trường, tự ngồi xuống một bên:" Thần đã tuổi cao thế này rồi, không ngờ bệ hạ không bỏ qua cho thần."

"Hả? Lần này trẫm đâu để khanh gánh tội, trẫm đẩy cho sư phụ mà."

"Đám người trong triều không dám trêu chọc Hoài Âm hầu, liền tới tìm thần, bảo thân thân với ông ấy nhất, muốn thần khuyên giải. Thần không chịu, bọn họ cuối cùng vẫn oán hận thần ..."

Nghe những lời ấm ức đó, Lưu Trường cười to, lần này y thực sự không muốn để Trần Bình gánh tội, vậy mà cuối cùng ông ta vẫn phải gánh tội bằng cách khác.

Trần Bình phiền muộn:" Bọn họ dứt khoát nói thần có thể thuyết phục Hoài Âm hầu, thần lấy đâu ra bản lĩnh đó."

"Ha ha ha, trọng phụ đừng để ý, đám người đó không chỗ phát tiết nên mới trút giận lên trọng phụ!"

"Thần nghe nói bệ hạ lại thúc giục Chu Xương khai khẩn, còn muốn thảo phạt hai vương phía nam, phải vậy không?"

"Đúng."

"Năm trước triều đình lệnh nước Điền tu sửa đường sá, hao phi cực lớn, các nước Tây Vực lập dịch trạm, xây thành trì, hao phí cũng rất nhiều. Thuế thu được không thể bù đắp ... Thần hiểu quyết tâm mở rộng bờ cõi của bệ hạ, nhưng không thể chậm lại chút sao?"

Lưu Trường bực bội:" Trọng phụ cũng tới khuyên trẫm à?"

"Không, thần không tới khuyên bệ hạ dừng tay, mà muốn nói, bệ hạ không cần hao phí tiền bạc vì đám man di như thế. Cứ nâng cao thuế, bắt chúng trồng thứ triều đình cần, bắt chúng khai khoáng, phục dịch. Cai trị chủ yếu do vương công đương địa làm, Đại Hán chỉ cần phái người giám sát là đủ. Vậy thì quần thần sẽ không nói gì nữa."

"Nhưng như thế những người đó mãi mãi không thành con dân Đại Hán."

"Bệ hạ cần gì cố chấp biến chúng thành con dân Đại Hán? Cái gọi là lòng dân chính là dân Trung Nguyên, hồ địch man di bốn phía sao xưng là dân được?" Trần Bình rất không tán thành, ông ta nghĩ rất đơn giản, đó là coi đám người đó như lao lực miễn phí là đủ rồi:

"Trẫm tuy không phải thánh hiền, chẳng thể làm được coi mọi người như nhau, nhưng ... Cách trọng phụ nói tuy trong thời gian ngắn có thể giúp Đại Hán có được lượng lớn tài phú, về lâu dài lại không ngừng xung đột, chiến loạn, thù hận. Phàm Trung Nguyên có biến, những vương công trọng phụ nâng đỡ sẽ phản ngay."

"Mà cách của trẫm, tuy đầu tư lớn, nhưng dần dần giáo hóa, di dân tới, chỉ cần trăm năm, liền không khác gì với Trung Nguyên."

"Nhưng mà đó toàn là những nơi đất đai cằn cỗi, đám người đó ..."

Lưu Trường cắt lời:" Nước Sở năm xưa ở bên sông, bốn phía xung quanh là đất hoang, nằm dưới Trung Nguyên, chẳng phải cũng bị coi là man di sao? Nay trải qua trăm năm khai khẩn, đều đã thành đất tốt."

"Nếu chúng ta không thèm để ý, ai mà biết đất hoang có thể thành ruộng tốt không? Những thứ trọng phụ không thèm để mắt, ai biết có thể thành báu vật như gạo kê không?"

Trần Bình lắc đầu, ông ta không cách nào thuyết phục vị hoàng đế quật cường này, nhưng vẫn nói:" Tần mạt đại loạn, nay thiên hạ hưng thịnh chưa từng có rồi, vậy mà bệ hạ không ngừng đưa ra chính lệnh mới, không ngừng khai hoang .... Với thịnh thế hiện nay, đã đủ bệ hạ thành thiên cổ đế vương, dù lấy chữ Văn ra cũng đủ hình dung công đức. Nhưng hành vi cấp thiết của bệ hạ sẽ hủy hoại thịnh thế, phá hoại công lao của bệ hạ."

"Trọng phụ cho rằng trẫm làm vì công lao và thanh danh à?" Lưu Trường cười lớn: "Vậy trọng phụ coi trẫm quá nông cạn rồi."

"Thần không có ý đó."

Lưu Trường không cho ông ta giải thích: "Trọng phụ, về nghỉ đi, sớm muộn trọng phụ cũng hiểu thôi. Cái gì mà thịnh thế, thịnh thế rắm chó, chưa đủ, còn xa mới đủ."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment