Bản đảo đã hoàn toàn bình định, sau khi Mã Hàn diệt vong, các bộ lạc nhỏ khác lập tức đầu hàng.
Chiến sự trên bán đảo kết thúc, Yên vương vẫn tiếp tục giao chiến với người Phù Dư, người Phù Dư tự xưng là vong dân, tức là bách tính chạy nạn, bọn họ cùng giống người Ân Thương, là một trong số dân tộc cổ xưa của Hoa Hạ. Sau khi Chu diệt Thương thì chạy tới đông bắc tự lập quốc gia
Yên vương Lưu Tị, ngay cả Lưu Bang cũng thừa nhận là người võ dũng trong tông thất, hắn không ngừng mở rộng, chẳng những nuốt chửng bán đảo còn muốn nuốt luôn người Phù Dư.
Yên vương lấy thân mình làm sĩ tốt, công chiếm vương thành Phù Dư, thu hoạch lớn.
Nhưng Từ Lệ không cười ra được, ông ta đứng bên bờ biển nhìn ra xa, mặt đầy lo âu.
Phàn Kháng đứng bên cạnh, sắc mặt không dễ coi.
Mã Hàn vương chạy mất rồi, nhưng Chu Thắng Chi cũng mất tích luôn. Theo lời kể của sĩ tốt, hắn dẫn mấy cái thuyền truy đuổi người ta, sau đó bặt vô âm tín tới tận bây giờ.
Từ Lệ chỉ biết im lặng.
Chu Thắng Chi là ai, là nhi tử của mãnh tướng lão thành nhất Đại Hán, là ca ca của mãnh tướng trẻ nhất Đại Hán, là hảo hữu của hoàng đế vĩ đại nhất, gần như cùng nhau lớn lên. Tên đó mà không còn, ông ta thân là chủ tướng, công diệt quốc có đủ đền tội không?
Hết rồi, mình xong đời trong tay thằng nhóc đó rồi.
Từ Lệ cũng rất tức giận, mấy ngày qua Phàn Kháng không ngừng dẫn người đi tìm Chu Thắng Chi, đi càng lúc càng xa. Mất một tên Chu Thắng Chi đã lấy nửa cái mạng của ông ta, Phàn Kháng mà còn xảy ra chuyện gì thì ông ta khỏi lập công chuộc tội gì nữa, làm luôn cốc rượu cho xong.
Phàn Kháng còn khiếp người hơn Chu Thắng Chi, ngoại sinh của thái hậu, biểu huynh của hoàng đế, thân cữu phụ của thái tử, huynh trưởng của Phàn mỹ nhân, Vũ Dương hầu của Đại Hán ... Nghĩ thôi mà Từ Lệ lạnh người, ngươi đừng để xảy ra chuyện.
Đúng lúc này, đằng xa có thuyền tới.
Hoàng đầu la hét gì đó, cờ vậy không ngừng.
Từ Lệ nhìn lá cờ, kêu lớn: "Tìm thấy rồi à? Thằng nhãi ranh, thằng chó má này! Thằng ..."
Vừa chửi Từ Lệ vừa chạy, Phàn Kháng cũng vội bám theo, hai người một trước một sau chạy tới bờ biền. Hoàng đầu báo:" Tướng quân, phát hiện thuyền của Chu tướng quân đang đi về phía này."
"Tốt! Tốt!"
Từ Lệ kích động vạn phần, tên đó còn sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!
Rất nhanh hai chiếc chiến thuyền xuất hiện, trông vô cùng rách nát, tựa hồ có thể chìm bất kỳ lúc nào làm Từ Lệ tim đập chân run. Thuyền tới gần, lượng sớn sĩ tốt vui sướng từ trong thuyền đi ra, hô hào sĩ tốt xung quanh giúp đỡ.
Tiếp đó đám sĩ tốt vận chuyển ... Đầu người trong thuyền ra, không ngờ hai cái thuyền chứa toàn đầu người. Từ Lệ há hốc mồm, ý gì vậy? Phàn Kháng nóng lòng lên thuyền.
Lúc này Chu Thắng Chi cười to mỗi tay tóm một người xuống thuyền.
"Thằng nhãi này, ai cho ngươi tự ý truy kích?? Có biết quân pháp không?" Từ Lệ tức giận mắng:
Phàn Khác cũng không nhịn được nữa:" Thời gian qua biết ta sợ thế nào không, đến cả thụy hiệu của ngươi cũng nghĩ sẵn rồi!"
Chu Thắng Chi vẫn ung dung đẩy con tin ra:" Mọi người xem, đây là Mã Hàn vương, bị ta bắt sống."
Từ Lệ cả kinh, nhìn kỹ đúng là ông ta, song vẫn không vui:" Hành vi của ngươi quá mạo hiểm."
"Còn nữa, ta bắt được thần tiên, mau mau đưa về Trường An giao cho bệ hạ!"
Ông già bị Chu Thắng Chi đẩy tới phía trước, vẻ mặt kinh sợ.
Từ Lệ hồ nghi, ông già này mặc trang phục nước Tề, tóc trắng da dẻ lại hồng hào, đúng là có phong thái thần tiên.
Phàn Kháng giật nảy mình:" Ngươi bắt được thần tiên thật à?"
Ông già lắc đầu quầy quậy:" Lão phu không phải thần tiên, không phải thần tiên."
Chu Thắng Chi nổi giận vung tay tát hai phát:" Lão thần tiên, ngươi nói lần nữa xem!"
Ông già gật đầu lia lịa: "Lão phu là thần tiên, tướng quân đừng đánh nữa."
"Thế mới đúng, sau này ngươi phụ trách mưa thuận gió hòa cho Đại Hán, nếu không ta chặt đầu ngươi lấy quân công!"
"Ta, ta ..." Ông già muốn khóc:
Từ Lệ sai người đưa hai tù binh tới, hỏi:" Rốt cuộc ngươi đi tới tận đâu, chuyện này là sao?"
"Tam Thần Sơn, chính là Bồng Lai gì đó, ta truy sát Mã Hàn vương tới tiên đảo, ở đó có rất nhiều dư nghiệt của Vũ Tội. Mã Hàn vương dẫn rất nhiều người đánh bọn ta, muốn giết ta, ta đành phải phản kích .... Đầu lâu hai chiếc thuyền này là bằng chứng." Chu Thắng Chi đàng hoàng đáp:
Từ Lệ hoàn toàn không tin lời hắn, có mà tên này thấy đầu người liền chặt thì có, không thèm truy cứu:" Ngươi nói tiếp đi, ông già này là ai?"
"Bọn ta truy kích, không ngờ phát hiện ra thành trì, nơi đó chắc chắn là chỗ thần tiên sinh sống, không biết vì sao lại chạy hết. Chỉ còn ông già này là ngồi trên tảng đá chờ bọn ta. Ta tới hỏi có phải là thần tiên đương địa không?"
"Ông già này nói mình là thần tiên, còn nói đây là Bồng Lai, bất kỳ ai dùng binh đao ở đó đều sẽ bị nguyền rủa. Còn hỏi ta, có phải là muốn tới xin thuốc trường sinh cho hoàng đế không?"
"Ta mừng lắm, thế là bắt mang về."
Từ Lệ nhanh chóng liên hệ với sự kiện nào đó, sau khi lệnh Chu Thắng Chi và Phàn Kháng đi nghỉ ngơi, Từ Lệ đi gặp vị lão thần tiên kia.
Trong lão ngục, ông già thở ngắn than dài.
"Thượng quân, ta không phải thần tiên, chỉ là một phương sĩ tu hành ở đó, vị tướng quân kia cứ nhất định coi ta là thần tiên."
"Ông đương nhiên không phải." Từ Lệ lạnh lùng quan sát ông già:" Ông hẳn là cùng tộc với ta, Từ Phúc là gì của ông?"
Ông già im lặng, Từ Lệ sau khi nghe Chu Thắng Chi kể chuyện, liên hệ hết thảy với nhau, một người mang khẩu âm nước Tề, xuất hiện ở hòn đảo xa lạ, có dấu vết sinh sống của lượng lớn bách tính, xưng là đảo Bồng Lai ... không khỏi làm người ta liên hệ với Từ Phúc lừa gạt Thủy Hoàng đế.
Năm xưa đám huynh đệ tán gẫu, Lưu Bang từng chế nhạo Thủy Hoàng Đế sợ chết, lại còn bị phương sĩ lừa gạt, chẳng có gì ghê gớm.
Theo Từ Lệ biết, năm xưa Từ Phúc nói gặp được thần tiên, nhưng thần tiên chê lễ vật của Thủy Hoàng đế quá ít, không chịu cho tiên dược. Sau khi lừa được lượng lớn vật tư, ông ta liền chạy ra hài đảo mất tích.
Ông già đành nói:" Ta tên Vương Kỳ, là đệ tử của ông ấy, không phải cùng tộc với tướng quân."
"Tốt, thừa nhận rồi có phải hay không, nói tỉ mỉ cho ta nghe."
"Năm xưa bọn ta lên đảo, bắt đầu cuộc sống mới ... Gần đây phát hiện có giáp sĩ, lo lắng Tần vương truy đuổi, vì thế vội rời đi, tới một thành trì khác ... Ta thì ở lại, đoạn hậu ... Vị tướng quân kia hỏi ta có phải thần tiên không, ta mừng lắm, nghĩ hắn tới xin tiên dược, liền nói dối là thần tiên lừa hắn, ai ngờ ..."
Nghe tới đó là Từ Lệ hiểu rồi:" Các ngươi không lập quốc à?"
"Không dám..."
"Có bao nhiêu người?"
"Sống chung với man di đương địa, tới vài vạn, có ba thành trì."
"Đất đi nơi đó ra sao, nông sản thế nào, có vàng bạc sắt không?"
So với Chu Thắng Chi, Từ Lệ chỉ quan tâm tới giá trị của hòn đảo, Vương Kỳ đáp đúng như sự thật. Vương Kỳ sai người viết lại, nhìn tờ giấy kỳ quái, Vương Kỳ hoang mang lắm, nhưng không dám hỏi.
"Lão trượng đừng sợ, nước Tần diệt vong lâu rồi, nay cai trị thiên Hạ là Đại Hán, Đại Hán lấy hiếu trị quốc, thi hành chính sách nhân nghĩa, hoàn toàn khác nước Tần. Tội của ông không phải là tội lớn gì, nếu tộc nhân của ông trên đảo quy thuận Đại Hán, bệ hạ không làm khó."
"Nhân nghĩa ..." Vương Kỳ mím môi, tên tướng quân trẻ kia vì quân công gần như thấy người là chặt đầu, các ngươi đúng là nhân nghĩa.
Nếu không phải thuyền hết chỗ chứa, không biết khi nào hắn chịu về.
Đương nhiên ông ta không dám nói ra:" Đa tạ."
"Người đâu, chiếu cố tốt cho lão trượng, không được để xảy ra sơ xảy gì ... Phải rồi không cho hai vị tướng quân Phàn Kháng và Chu Thắng Chi gặp!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com