Lưu Tường bấy giờ mới nói:" Trọng phụ, bọn cháu lâu lắm rồi không gặp An, trong lòng rất nhớ, sợ đệ ấy chịu khổ, muốn đi thăm."
Lưu Ngang cũng gật đầu:" Trường An rất chán, không có An, cũng không có ai nói cho bọn cháu biết phải làm gì, suốt ngày đọc sách. Trọng phụ, có thể cho bọn cháu đi gặp An không? Không lâu nữa cháu phải tới Tây Vực rồi, trước khi đi cháu muốn gặp An."
"À, các ngươi đều muốn gặp An à?"
Lưu Trường đột nhiên cười, điệu cười này làm tim Lưu Khải thắt lại.
Lưu Tường vẫn cười ngốc nghếch gật đầu.
Lưu Khải vội nói:" Cháu không dám quấy rầy An nữa, để bọn chúng đi, cháu không đi."
"Không sao, đi đi, gặp nó cũng tốt."
"Trọng phụ, cháu không dám, để đám Tường đi đi."
Mấy đứa khác rất ngốc, đều gật đầu:" Bọn cháu đi."
Lưu Trường cười to:" Không tệ, xem ra thằng nhãi ngươi không cần đi nữa, Lộc!"
Lữ Lộc vội chạy tới, Lưu Trường nhỏ giọng thì thầm vài câu, hắn gật đầu vẫy tay gọi mấy thằng nhóc đi theo.
"Đa tạ trọng phụ." Mấy thằng nhãi vui lắm, cười hì hì chạy theo Lữ Lộc:
Lưu Khải nhìn theo mà lắc đầu, đám huynh đệ của mình quá đơn thuần, trọng phụ là ai cơ chứ, sao để các ngươi toại nguyện được.
Lưu Trường bảo Lưu Khải theo mình, hai người về Hậu Đức Điện.
"Trẫm phải để mấy thằng nhóc đó nếm thử cực khổ mà An phải chịu."
Lưu Khải không ngạc nhiên, nó sớm đoán được rồi.
"Trong đám trẻ con tông thất, ngươi không phải đứa thông minh nhất, nhưng có năng lực nhất, chỉ là tính cách hơi nóng nảy, tàn nhẫn. Với một quốc quân mà nói, không phải là khuyết điểm lớn."
"Trẫm phong ngươi tới Tây Vực là có suy tính của mình, Lưu Ngang hiếu võ nhưng nông cạn, không có năng lực gì. Bởi thế trẫm để hắn ở gần Hà Tây một chút, có thể thành trợ thủ cho ngươi. Đám nhãi đó không nên người, nhưng canh cổng Hà Tây thì vẫn làm được."
"Nhưng ngươi thì khác, trẫm gửi gắm hi vọng lớn về ngươi, ba phía của Tây Đình đều có thể mở rộng. Trẫm mong ngươi làm cây cầu nối đông tây, bất kể là sau này thảo phạt Thân Độc, hay là vận chuyển gì từ Thân Độc về, ngươi đều sẽ có tác dụng trọng đại, ngươi hiểu chưa?"
Lưu Khải nghiêm túc gật đầu:" Bệ hạ, thần tuân lệnh."
"Ha ha ha, ở phương diện nhìn người, dùng người, ngươi đều giống a phụ. Chỉ có cái tính nóng nảy, thù dai chẳng biết là giống ai ... A phụ ngươi không như thế."
"Khụ, khụ, chắc là giống Tam bá phụ ạ."
"Đúng, đúng!" Lưu Trường toét miệng cười:" Ngươi cũng lớn rồi, phải dần thay đổi cái tính này đi, học a phụ ngươi nhiều vào."
"Trong con cháu tông thất, chỉ có sứ mệnh của ngươi nặng nhất."
"Không phải trọng phụ không thương ngươi, mà chỉ ngươi mới làm nên sự nghiệp được thôi, nên đây là nghĩa vụ của ngươi, không được chối từ, không được oán trách, hiểu chưa?"
Phong quốc của Lưu Khải là tệ nhất, đất đai cũng nhiều đấy, nhưng nhân khẩu quá ít, quản lý vài huyện, hộ tịch vài nghìn .... Cũng cách Trung Nguyên xa nhất, số người Hán cũng ít tới đáng thương, xung quanh toàn là các nước Tây Vực, nguy hiểm cao, đãi ngộ kém.
Cả Lữ hậu còn thấy Lưu Trường quá đáng, chuyên môn phái một số người tới nước Tây Đình.
Còn Lưu Khải nghe lời Lưu Trường nói thì cười ngoạc miệng, dù sao vẫn là đứa trẻ con, trọng phụ coi trọng mình như thế, làm sao không kích động cho được.
"Trọng phụ cứ yên tâm! Cháu tuyệt không phụ sự kỳ vọng của trọng phụ, cháu nhất định gây dựng nơi đó thành cường đại như nước Đường."
"Ha ha ha, có chí khí lắm." Lưu Trường rất vui, hoàn toàn không nghi kỵ gì:
Đột nhiên Lưu Khải ý thức được điều gì, trọng phụ không vô duyên vô cớ gọi mình tới nói nhiều như thế:" Trọng phụ, cháu sắp đi Tây Đình rồi phải không?"
"Đúng, ngươi không cần mài rũa như bọn chúng, cứ yên tâm đi là được ... Chỉ là đừng trách trọng phụ bắt ngươi gánh vác trọng trách sớm như thế là được."
"Trọng phụ nói gì thế, có thể chia sẻ ưu lo với trọng phụ là tâm nguyện lớn nhất của cháu."
Lưu Trường vỗ vỗ vai nó: "Tốt, nói đi, muốn vị quốc tướng nào phò tá ngươi, cứ dũng cảm mà nói, văn võ toàn triều, tùy ngươi lựa chọn."
Lưu Khải mừng rỡ:" Cháu chọn Khúc Nghịch hầu!"
"Hả?"
"Cháu muốn Trần công làm quốc tướng cho cháu."
Lưu Trường trầm mặc một lúc:" Khải, không phải trọng phụ không nỡ, mà là sức khỏe Trần hầu đã không chịu được bôn ba nữa, tuổi ông ấy đã cao, đổi người khác khỏe mạnh hơn đi."
Lưu Khải ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:" Vậy cháu muốn tướng quân Hạ Hầu Táo làm quốc tướng!"
"Ngươi nói Hạ Hầu Anh à?"
"Không ạ, chính là Hạ Hầu Táo."
Lưu Trương thấy đầu óc không theo kịp, làm sao mà dao động lớn thế, rớt một phán từ Trần Bình xuống Hạ Hầu Táo?? Ngươi có biết đó là thứ nhân tài gì không mà dám nhận.
Lưu Khải nghiêm túc nói:" Trọng phụ, Hạ Hầu tướng quân nhiều lần tác chiến ở Tây Vực, quen thuộc đương địa, là người dũng mãnh, ít suy nghĩ, dễ dùng. Cháu còn nhỏ, nếu là quốc tướng như Trần công, cháu đồng ý buông quyền, nếu không phải người cháu úy thác được trọng trách thì phải là người cháu điều khiển được."
Lưu Trường lắc đầu ngay:" Tuyệt đối không được, Táo mà làm quốc tướng thì ba tháng là diệt vong, tên đó mà lên cơn thì đánh luôn cả ngươi đấy."
Lưu Khải cười:" Vậy cháu muốn Chất Đô được không?"
"Ha ha ha, thì ra mục đích thằng nhãi này là Chất Đô." Lưu Trường xoa cằm ngẫm nghĩ:" Thế này đi, Kỷ Thông làm quốc tướng, Chất Đô làm .... Ngự sử đại phu, Táo làm thái úy."
Lưu Khải mừng rỡ, không ngờ trọng phụ thực sự giao Chất Đô cho mình, Kỷ Thông tỉ mỉ, Chất Đô tàn nhẫn, Hạ Hầu Táo dũng mãnh.
Tổ hợp này quá tốt.
"Đa tạ trọng phụ."
"Được rồi, đi đọc sách đi, đọc sách đi!"
Lưu Trường phất tay đuổi Lưu Khải đi.
Lưu Khải về tới điện của mình, kể cho xá nhân Chu Nhân nghe, Chu Nhân tấm tắc nói:" Bệ hạ hết sức sủng ái đại vương đó."
"Tất nhiên, cả Chất Đô cũng cho ta."
"Không chỉ như thế, nay thái úy đang ở Tây Vực, không ngừng bắt tù binh, bệ hạ muốn đại vương đi lúc này là mong đại vương theo bên thái ý, để được chia ít thịt đấy."
Lưu Hải hiểu ngay:" Đúng, đúng, phải chuẩn bị đi Tây Đình ngay!"
"Có nên cáo biệt với Hà Tây vương ..."
"Không cần, ta đi cáo biệt thái hậu và hoàng hậu là có thể xuất phát rồi. Trọng phụ đã đem đại sự ủy thác cho ta, sao ta có thể chậm trễ, lần này đi, không giúp quốc gia thịnh trị, diệt hết địch, tuyệt không quay về."
Giây phút ấy, trong lòng Lưu Khải tràn ngập đấu chí.
Chu Nhân khom người thi lễ.
Lưu Khải tới Trường Lạc cung bái kiến thái hậu, chợt nó nhớ tới một chuyện, không nhịn được cười.
Tên ngốc Lưu Tường từng cảm khái, đại phụ thực sự quá sủng ái trọng phụ, mọi người hỏi nguyên nhân, nó đáp:" Đại phụ thầm chí xây một hoàng cung, đặt tên là hoan lạc điện của trọng phụ."
Mọi người mãi mới hiểu ra, nó nói tới Trường Lạc cung, là cung điện khoái lạc của Lưu Trường.
Lưu Khái tới cáo biệt, Lữ hậu không đành lòng, mẹ đẻ của Lưu Khải là thị nữ của Lữ hậu, bà ban cho Lưu Hằng.
"Ài, còn nhỏ thế này, khổ cho cháu rồi."
"Đại mẫu, trọng phụ bằng tuổi cháu bằng sức một mình dẹp loạn nước Kinh. Cháu tuy bất tài song cũng muốn học theo chí hướng trọng phụ, trấn thủ phía tây, không để phụ kỳ vọng của trọng phụ."
Lữ hậu sai người lấy bút mực tới, viết gì đó đưa cho Lưu Khải.
"Đại mẫu, đây là ..."
"Đây đều là thân tộc của ta, những người này thi thoảng tới cầu kiến ta, đều muốn quan chức tước vị. Vừa vặn nước Tây Đình có nhiều chỗ trống như thế, ta cũng giúp họ. Cháu dẫn đám này đi, cho làm quan viên tầng thấp, nhà họ ở Trung Nguyên, nếu quá nhớ người nhà thì cho mang theo."
Lưu Khải lập tức quỳ xuống bái lạy:" Đa tạ đại mẫu."
- Giải thích: Mẹ Lưu Khải là Đậu thái hậu, bà này nói về mức độ quyền lực chỉ kém Lữ hậu thôi, được Lữ hậu dạy mà. Sau sinh ra Đậu thái chủ, Đậu thái chủ sinh ra A Kiều. Hết giải thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com