Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 724 - Chương 724: Chơi Đá Cầu Thật Vô Vị.

Chương 724: Chơi đá cầu thật vô vị.

"Hả?" Lưu Trường căn bản không hiểu nổi lối suy nghĩ của hắn, hưng suy quốc gia không liên quan gì tới ngươi à?

Có điều đó là chuyện của họ, Lưu Trường không từ chối thỉnh cầu của Mục Tây Tư, hắn là quý tộc Đại Hạ, người này có thể dùng. Lưu Trường dùng người xưa nay không nhìn thân phận, chỉ quan tâm hắn có hữu dụng với mình hay không.

"Được, ngươi ở lại thì ở, ta cũng muốn làm bạn với quốc vương của ngươi, muốn gặp hắn. Có điều cái nghi lễ bú sữa nhau thì ta không thể chấp nhận, phải làm theo lễ pháp Đại Hán."

Khi phiên dịch đem nguyên văn lời Lưu Trường nói cho Mục Tây Tư, Mục Tây Tư chẳng hiểu ra làm sao? Sao ta không biết bọn ta lại có lễ nghi đó?

"Có phải bệ hạ nghe nhầm không? Hay là phiên dịch nhầm, hai nước qua lại, ngay cả cơ bản nhất là phiên dịch cũng sai thì làm sao được."

Phiên dịch không chịu nhận lỗi, hắn dịch lại: "Bệ hạ, hắn nói bọn họ về sẽ sửa lễ nghi này, không biết sau này sứ thần Đại Hạ tới có thể dùng lễ nghi Đại Hán không?"

Lưu Trường gật đầu: "Thế là tốt nhất, trẫm cho phép."

Phiên dịch quay sang nói:" Bệ hạ nói là mình nghe nhầm, sau này lấy lễ nghi Đại Hán bái kiến."

Mục Tây Tư gật đầu.

Phiền dịch lén lau mồ hôi.

Lưu Trường lại nói với phiên dịch : "Ngươi tên là Khúc phải không, họ gì?"

"Không họ ạ!"

"Được, vậy trẫm ban cho ngươi họ Lưu, sau này ngươi ở bên Phùng Kính, dạy một nhóm người nói tiếng Đại Hạ."

Phiên dịch mừng phát cuồng, hắn thân phận thương cổ ti tiện, được hoàng đế ban họ, còn khiến hắn kích động hơn cả làm quan. Hắn vội vàng dùng đại lễ bái kiến hoàng đế rồi dẫn Mục Tây Tư rời đi.

Ra tới ngoài, Mục Tây Tư hết sức cảm kích nói:" Lần này may nhờ có ngươi, nếu không không biết phải giao lưu với Đại Hán ra sao, vô cùng cám ơn ngươi."

Lưu Kính còn biết xấu hổ:" Khụ khụ, không cần khách khí, chuyện ta nên làm thôi."

Mục Tây Tư lấy ra ít vàng:" Hi vọng có thể theo ngươi học tiếng Đại Hán."

"Được, được, ta sẽ dạy ngươi."

"Để bọn họ về báo cáo, sau này ta theo ngươi học tập, ta rất muốn đi các nơi ở Đại Hán."

Tên nghệ thuật gia muốn ở lại, Mục Tây Tư không cho, hắn là quý tộc vô công rồi nghề, bị lâm thời bức bách thành sứ giả, hoàn thành sứ mệnh rồi, hắn không chơi nữa. Nhưng tên nghệ thuật gia thì khác, là họa sư trong cung, là thần tử đã thề trung thành, ở lại là phản bội.

Phùng Kính thì muốn giữ tên nghệ thuật gia lại, hắn sợ tên này về vẽ bản đồ Đại Hán, vậy thì không hay.

Lưu Trường không coi ra gì: "Trẫm không sợ chúng biết, chỉ sợ chúng không biết."

Phùng Kính đành chịu.

Lúc này Lưu Trường ngồi trong điện Hậu Đức, cùng Quý Bố bàn bạc chuyện hải thuyền.

Vì chuyện này mà gần đây Lưu Trường có chút sứt đầu mẻ trán.

Nghiên cứu khoa học là phải đầu tư cực lớn, đóng một con thuyền to, hai phí không thấp, huống hồ còn ở giai đoạn thử nghiệm, không rõ có thể làm ra được hay không? Như thế khác gì đem tiền đi đốt? Các đại thần vô cùng bất mãn, cho rằng bệ hạ đang làm chuyện vô nghĩa, lãng phí quốc lực.

Chu Xương càng mấy lần tới chửi mắng Lưu Trường.

"Hôn quân, bách tính vừa mới ăn được hai bữa cơm, muốn bọn họ chết đói sao?"

"Lãng phí vật tư như thế, có khác gì Hồ Hợi?"

Nếu không phải ông ta đã quá già thì Lưu Trường đã cho vài cú đấm rồi.

Nhưng ngay cả thái hậu cũng nghĩ thế, điều này gây áp lực lớn cho Lưu Trường.

Thái hậu cho rằng Lưu Trường đã quá coi trọng khí giới, thượng phương và đóng thuyền gây hao phí cực lớn mà thành công thì thưa thớt vài món. Cứ như thế này, đồ chưa làm ra thì quốc khố đã hao sạch. Thái hậu cho rằng phải coi trọng dân sinh, giảm thiệu đầu tư nghiên cứu, số tiền đó chẳng thà làm mười vạn cái cuốc, phân phát cho bách tính.

May là Lưu Trường cứng đầu, chống lại tất cả các kháng nghị.

Quý Bố là số ít đại thần không khuyên can Lưu Trường, vì thế mà hỏng thanh danh, các đại thần cho rằng ông ta là loại tiểu nhân chỉ biết nịnh bợ như Trương Bất Nghi.

Lưu Trường thở dài sườn sượt:" Có lẽ trẫm quá vội rồi, Chu Xương mắng khó nghe, nhưng ông ta nói không phải là sai ... Để bách tính ăn no mới là quan trong nhất."

Thấy Lưu Trường sa sút tinh thần, Quý Bố nói:" Bệ hạ, bọn họ chỉ lo bệ hạ quan tâm tới thượng phương hơn quan tâm tới bách tính, cho nên mới khuyên gián. Thần phụ trách chuyện này, mỗi năm thu chi đều trong phạm vi dự kiến, không tới mức lạp quốc khố sụp đổ, bệ hạ cứ giao việc này cho thần."

"Ngươi không lo sao?"

"Thần không lo, vì thần biết bệ hạ quan tâm tới bách tính nên mới chú trọng thượng phương như thế."

"Những lời này người không biết nghe được, còn tưởng là xá nhân của trẫm nói."

Bệ hạ đùa câu này nhiều năm rồi mà chưa chán, Quý Bố từ lâu không để bụng nữa. Lưu Trường có thể thở phào, có Quý Bố gánh cho phần nào công việc … thời gian qua trẫm thực sự bận rộn quá rồi.

"Hay!"

"Trọng phụ uy vũ."

Mấy thằng nhãi vỗ tay reo hò.

Nơi này là một cầu trường ở trong hoàng cung, cầu trường hình chữ nhật, hai hướng đông tây thiết lập đại điện để xem, bốn phía có hàng rào.

Khả năng là thời Tần bị dồn nén quá lâu, tới Đại Hán thái bình rồi, các loại hoạt động giải trí phát triển rất nhanh, bao gồm cả môn hấp dẫn nhất, đá cầu.

Ngoài đá cầu giải trí, còn đá cầu mang tính biểu diễn.

Đơn giản là tâng cầu, được nhạc đệm, dùng chân, đùi, vai khống chế cầu, được đạt quan quý nhân rất thích.

Ngoài ra còn có thi đấu đá cầu là loại Lưu Trường đang chơi, thông thường có bốn người, người Hán rất coi trọng thi đấu, đây là truyền thống của người Tần xưa.

Lưu Trường chơi đá cầu làm người ta có cảm giác như ở trong quân, khi y khống chế cầu xung phong, hai cầu viên đứng trước y kinh hoàng, đến cả ý nghĩ tranh cầu cũng không có, vội vàng tránh đi, sợ bị y húc chết.

Thực ra kỹ thuật của Lưu Trường không cao minh, nhưng không ai cướp được, chẳng lẽ vì đá cầu mà mất luôn cả mạng à? Toàn bộ tuyển thủ đá cầu ở Trường An ai không biết bệ hạ không thích thua, thua là đánh người.

Người Tần rất cảm thông cho bệ hạ, vì người Tần không bao giờ chịu thua, cứ xem ghi chép đánh trận của người Tần là biết. Bất kể thua thảm thế nào, bọn họ chỉ ghi chém đầu bao nhiêu, chưa từng nhắc tới chữ "thua". Chỉ cần bọn ta không ghi thì bọn ta chưa bao giờ thất bại. Tín Lăng Quân là ai, người Tần bọn ta không biết, chưa từng nghe.

Kẻ nào dám hỏi đều đi xây Trường Thành hết rồi.

Mặc dù a phụ là người Sở, mẫu tộc là người Triệu, tổ tiên là người Ngụy, nhưng mọi hành vi của Lưu Trường không thẹn là người Tần sinh ra ở Trường An.

Lưu Trường lại làm bàn, giơ tay hoan hô.

Đám nhãi con vỗ tay.

Lưu Khải không phải đứa mê cầu, mỗi lần có tuyền thủ ngăn cản trọng phụ là hắn hô to:" Đánh hắn, trọng phụ, đánh chết hắn đi."

Thế là không có tuyển thủ nào dám ngăn cản nữa.

Lưu Trường lau mồ hôi cười ha hả ngồi xuống, đám nhãi con vây quanh, ríu rít nói về biểu hiện kinh người vừa rồi của y.

"Trọng phụ chơi đá cầu hay quá, vừa rồi cú đấm kia mà trúng thì tên đó phải nằm nửa tháng." Lưu Tường kích động nói:

Lưu Trường xấu hổ hắng giọng, chẳng qua là y quá khỏe, cầu qua chân y mà đá vào người khác, khiến người ta bị thương. Nên y luôn cẩn thận để không ai chạm vào mình thôi. Về phần cái gì mà không chấp nhận thua chỉ là tin đồn, y là người nhân hậu thật thà, cả Đại Hán đều biết, sao làm ra loại chuyện đó?"

"Vô vị, người ngăn cản ít quá, mỗi lần xông lên là vào rồi."

Lưu Khải nói: "Trọng phụ là người biết chơi nhất Đại Hán, nếu trọng phụ còn thấy chán, vậy thì người khác không tìm được cách nào hay hơn nữa."

Thấy đám nhãi hết sức ân cần, Lưu Trường không nhịn được cười:" Đám nhãi các ngươi theo trẫm cả ngày rồi, có chuyện gì cứ nói đi, không sao."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment