Phiên dịch mau chóng xuất hiện, đây là phiên dịch tư mà đám sứ giả mời tới. Có điều Lưu Trường thích tên phiên dịch này, vì hắn có sao nói đó, tuy hắn phiên dịch không giỏi, nhưng rất hiểu đám man di kia.
"Tức là hắn luôn muốn vẽ trẫm à?"
"Vâng, hắn còn muốn điêu khắc bệ hạ, bọn họ luôn nói bệ hạ là Đại Lực Thần."
"Đám người Thân Độc này còn tin quỷ thần hơn cả người Lũng Tây, trước kia thần ở Lũng Tây đóng giả vu ... Khụ khụ ..." Phiên dịch biết lỡ lời cúi đầu xuống:
Lưu Trường vui vẻ kéo hắn tới bên cạnh:" Có sao nói thế, chuyện quá khứ, trẫm miễn tội."
Phiên dịch nhe răng cười:" Bệ hạ không biết, năm xưa người Thân Độc dữ lắm, sĩ tốt của bọn chúng thường cướp bóc dọc đường. Bọn thần không dám tới, nghe nói ở đó rất tin quỷ thần, thế là tiểu nhân liền đóng giả vu thử mang theo ít hàng hóa, không ngờ hết sức thuận lợi, bọn họ kéo nhau tới nhờ thần chúc phúc, xem bói ... Tặng rất nhiều tiền bạc. Tiểu nhân thiếu chút nữa bán hết hàng hóa, ở lại làm vu."
Nói tới đó lại nhận ra mình đắc ý quá rồi, vội quỳ xuống:" Là sai lầm trước kia, xin bệ hạ thứ tội."
Lưu Trường hiển nhiên không để ý, chỉ tên nghệ thuật gia:" Hắn tên gì?"
Phiên dịch đáp:" Hắn tên Lan Đăng, là họa sư của cung đình Đại Hạ, lần này tới để ghi nhớ tình hình, về sẽ vẽ cho quốc vương xem."
"Lan Đăng à, không tệ, không tệ."
Lưu Trường cười ha hả, lập tức thả hết đám sứ giả, để họ nghỉ ngơi ở Trường An.
"Bệ hạ nói muốn dùng thần linh thảo phạt Thân Độc? Sao có thể .... Bệ hạ chẳng phải không tin quỷ thần à?"
Phùng Kính rối rắm lắm, hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ của bạo quân, ngài lại nghĩ ra cái trò gì thế?
Dùng thần linh chinh phục là sao?
Lưu Trường không hề đùa:" Hiện Đại Hán chưa có thực lực chinh phục Thân Độc, chủ yếu là trẫm không đi được."
"Có điều uy danh có thể tới, chính là cái tên vẽ tranh, điêu khắc ấy. Nếu chúng ta phái người, tiến hành giao lưu, trước tiên nhín rõ tình hình bên đó, sau đó truyền bá uy danh. Nếu bọn họ coi trẫm là thần linh, ngươi nói xem, khi thần lĩnh dẫn quân tới, họ có chủ động quy hàng không?"
"Chuyện này ..." Phùng Kính lần đầu nghe thấy chuyện như vậy:
"Trước kia trẫm chinh phục Hung Nô, người Hung Nô nhìn thấy trẫm cưỡi ngựa trắng tới là bỏ chạy, một số bộ lạng còn khấu bái, coi như thần linh."
"Bệ hạ không thể vì một lời của thương cổ mà phán đoán."
Lưu Trường gật đầu:" Nên trẫm bới tìm ngươi bàn bạc, nếu không trẫm đã trực tiếp ra lệnh cho Chu Xương làm việc này rồi."
Phùng Kính cười méo xẹo:" Bệ hạ đợi thêm đã, hành nhân quân chưa thao luyện xong."
Lưu Trường thong thả nói:" Hành nhân quân có thể tiếp tục thao luyện, nếu không thể phái người tới, vậy thì để chúng phái thêm người tới. Nếu có một nhóm người Thân Độc cho trẫm dùng thì càng tốt."
"Trẫm không cho Đại Hán thờ phụng quỷ thần, nhưng quốc gia của người ta, trẫm không quản được."
Phùng Kính ngồi đó cau mày trầm tư.
"Thế này đi, ngươi nói với họ ít sự tích của trẫm, ngươi biết phải làm thế nào, sau đó cho đám người đó mau chóng trở về. Lão sư của trẫm đang ở Tây Vực, bảo ông ấy hộ tống họ, đừng để người Hung Nô giết chết."
Lúc này Hàn Tín ở Tây Vực, phụ trách mọi việc liên quan tới Thân Độc.
Nói thực nếu không có ông ta ở Tây Vực, đám sứ giả kia có tới được Đại Hán không cũng chưa chắc. Đều nhờ Hạ Hầu Tào thường ra ngoài bắt tặc khấu và Hung Nô về làm nô lệ xây dựng dịch trạm, đường sá.
Ngoài ra Hàn Tín còn lấy Hạ Hầu Anh làm tướng, không ngừng thăm dò Hung Nô.
Sở dĩ phải điều ông ta từ xa xôi ngàn dặm tới vì nhi tử ông ta không ra gì, Hạ Hầu Táo làm tiên phong, chém giết rất nhiều, kết quả đắc ý quên hết tất cả, trên yên tiệc uống say, đánh tướng quân Chu Táo tới chúc mừng, nguyên nhân đơn gỉ, vì ngươi cũng tên là Táo.
Thế là toàn bộ quân công kiếm được chỉ đủ chuộc tội.
Hạ Hầu Anh tuy tuổi đã cao, không phụ sự tín nhiệm của Hàn Tín, số tù binh ông ta bắt được một lần, bằng mấy lần Hạ Hầu Táo xuất chiến.
Mà có a phụ ở bên, Hạ Hầu Táo không dám làm bữa nữa, ngoan ngoãn hết sức, thành cái cớ để đám Lư Tha Chi trêu chọc.
Ai ngờ Hạ Hầu Táo mặt dày đắc ý nói:" A phụ ta đang làm việc cho ta, dù sao thì tước vị, thực ấp của ông ấy sớm muộn cũng của ta thôi."
Cùng với mùa xuân tới, quân Hán ở Liêu Đông cũng phát động tấn công.
Hơn 6 vạn quân chia làm ba đường, công sự phòng ngự người Mã Hàn xây dựng suốt mùa đông như làm bằng giấy. Vì khi quân Hán xung phong, sĩ tốt Mã Hàn không bỏ chạy, đầu hàng thì làm phản. Bọn họ bị đám tướng lĩnh coi như gia súc, sớm đầy một bụng lửa giận, khi quân Hán tới liền cắn lại. Mã Hàn vương phí hết tâm tư, trả giá bằng mấy vạn người chết xây dựng công sự, chỉ ngăn được quân Hán nửa canh giờ.
Bất kể thành lũy vững tới đâu, nếu người xảy ra vấn đề, tốc độ sụp đổ sẽ nhanh khó tin.
Quân Hán gần như chẳng gặp kháng cự, bách tính bị Mã Hàn vương chà đạp thậm chí chủ động xin đi theo tác chiến.
Tiên phong của quân Hán đã tới gần vương thành của đối phương.
Lúc này thuộc hạ thân cận của Mã Hàn vương nối nhau bỏ chạy, Mã Hàn vương tên Kỳ Miêu, là kẻ hung tàn nhưng không ngốc. Sau khi phòng tuyến bị phá thì hắn để nhi tử làm quốc vương, mình đem tâm phục chạy ra biển. Bọn chúng màn theo rất nhiều thuyền, trong chưa tiền tài, lương thực, vải vóc, thậm chí là mỹ nhân.
Mã Hàn vương muốn rời khỏi mảnh đất này, kiếm một hòn đảo để sống.
Nhưng khi bọn chúng ra biển không lâu, từ xa xuất hiện một hạm đội to lớn, cờ trên thuyền có chữ Hán cực lớn."
"Hoàng đầu, là Đại Hán hoàng đầu ... Chạy! Mau lên!" Mã Hàn vương kinh hoàng la hét:
Chu Thắng Chi ở trên thuyền cũng chú ý tới người này, mau chóng ra quyết định:" Trên thuyền chắc chắn có cá lớn! Đuổi, đuổi kịp chúng, chặt đầu chúng."
Một hoàng đầu nói:" Tướng quân, chúng ta không quen thuộc nơi này, hơn nữa tiếp tục đi về phía trước sẽ rời xa lục địa, vô cùng nguy hiểm."
"Vậy ngươi hạ lệnh, để đại quân canh gác nơi này, đợi Phàn Kháng tới, ta đích thân truy đuổi."
"Vâng!"
Thế là hai hạm đội khiến khai cuộc truy đuổi trên biển.
"Ngươi muốn ở lại Đại Hán à?"
Lưu Trường kinh ngạc nhìn Mục Tây Tư, không hiểu tên này rốt cuộc có ý gì:
Phùng Kính dựa theo sai bảo của Lưu Trường, cho đám người này về sớm, để phía Đại Hạ biết tình hình bên này, đồng thời phái thêm nhiều người tới, tuyên truyền miễn phí cho Đại Hán.
Mục Tây Tư hiểu ám thị của Phùng Kính, Đại Hán sẽ không vô cớ giúp đỡ, nay thống soái quân sự lớn nhất của Đại Hán đang ở sau lưng Hung Nô, nếu các ngươi làm hài lòng Đại Hán, bọn ta sẽ cho Hung Nô một đòn mạnh.
Mục Tây Tư biểu thị, Đại Hạ sẵn lòng thành bằng hữu vĩnh viễn của Đại Hán.
Vậy mà khi cáo biệt, hắn bỗng nhiên biểu thị, hi vọng được ở lại Đại Hán.
Lưu Trường không hiểu gì hết, ngươi là tông thất cơ mà, ngươi đi sứ vì nước cơ mà, quốc gia sắp diệt vong mà ngươi ở lại nơi này còn ra cái gì?
Mục Tây Tư hiển nhiên không tán đồng cái nhìn của Vân Lang:" Quốc vương của bọn thần yêu cầu thần tới bái kiến bệ hạ, nay chức trách của thần đã kết thúc, thần muốn ở lại Đại Hán, học tập tri thức, du lịch các nơi, mong bệ hạ đồng ý."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com