Lưu Trường kéo hai tên kia như kéo bao tải vào hoàng cung, đám giáp sĩ thấy thế hả hê lắm.
Dù vậy Chu Thắng Chi vẫn nói bằng giọng điệu nịnh bợ:" Sức lực của bệ hạ đúng là càng ngày càng cao, trí tuệ thâm sâu khó lường ..."
Phàn Kháng bĩu môi:" Ngươi nói bệ hạ sức lực lớn thì ta thừa nhận, chứ trí tuệ thì chắc chắn bệ hạ tới từ lâu, nghe trộm chúng ta nói chuyện, sau đó !"
Lưu Trường dùng sức một phát, giọng Phàn Kháng lần nữa lạc đi.
Kéo bọn họ vào Hậu Đức Điện, Lưu Trường ném mạnh xuống đất, y thậm chí chẳng thở dốc, ngồi xuống lạnh lùng nhìn hai người.
Cả hai bò dậy, bày ra bộ mặt lấy lòng.
"Về khi nào?"
"Hôm nay ạ, ngồi thuyền nhanh về, đại quân còn ở phía sau."
"Giỏi, các ngươi có biết bỏ lại đại quân chạy về là tội gì không?"
Chu Thắng Chi vội lắc đầu, Phàn Kháng khinh bỉ:" Có thế mà không biết, tội diệt tộc."
Lưu Trường bóp trán, quần hiền có Hạ Hầu Táo và Phàn Kháng, là Quan Trọng Nhạc Nghị của y, từ nhỏ tới lớn làm Lưu Trường không biết bao lần câm nín. May là đánh thắng trận.
Lữ Lộc nhìn họ cười ngốc nghếch, quả thực là từ nội tâm phát ra, bọn họ rất cao hứng.
"Lộc, từ lúc thấy bọn ta, ngươi cứ cười suốt, làm ta sởn gai ốc, đừng đứng đó mà cười, đi chuẩn bị thức ăn đi, đó không phải việc của tên lang trung ngươi à?" Chu Thắng Chi bực mình nói:
Lữ Lộc vậy mà không cãi lại, xoay người đi chuẩn bị đồ ăn.
"Chiến tích không tệ, nếu trẫm để các ngươi lại Hoàng Đầu Quân, các ngươi có chịu không?" Lưu Trường hỏi:
Phàn Kháng gật đầu không suy nghĩ:" Tất nhiên hạ, bệ hạ, bọn thần là đệ nhất cường quân, cái gì mà Nam quân Bắc quân đều không bằng hoàng đầu quân bọn thần."
"Bệ hạ, bọn thần mang về không ít đồ tốt, cả thuyền vàng bạc, dùng làm bồi táng cho a phụ thần cũng dư rồi." Chu Thắng Chi cảm khái:
Phản Kháng lại nói:" Còn có thủ lĩnh của di dân Từ Phúc và ít bộ lạc, bọn thần bắt chúng về bái kiến bệ hạ."
"Ừ, không vội, cứ giam vài ngày đã." Lưu Trường uống ngụm rượu, nhìn sang Chu Thắng Chi:" Ngươi về vội như thế là vì chuyện của a phụ ngươi sao?"
"Bệ hạ, a phụ thần tuy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ông ấy thực sự không phải phản tặc, ông ấy sẽ không mưu phản, thần nguyện đảm bảo cho ông ấy ...." Chu Thắng Chi quả thật về vì việc này:
Lưu Trường phất tay:" Trẫm đương nhiên là biết, nên không giết hại ông ấy, còn để ông ấy làm thái úy. Nhưng mà a phụ ngươi gây chuyện này, tước vị của ngươi mất đi ba nghìn hộ rồi ..."
Ba người lâu rồi mới gặp, bàn quốc sự, ăn thịt uống rượu, Lữ Lộc chạy qua chạy lại phục vụ.
Nhìn cảnh đó Chu Thắng Chi cảm khái:" Lộc quả nhiên là khác rồi, hắn cung kính như thế, bọn thần còn vô lễ với hắn, thật là không nên."
Đang ăn tới hứng khởi Lưu Trường đột nhiên thở dài:" Ài ..."
Chu Thắng Chi phản xạ có điều kiện hỏi:" Bệ hạ vì sao thở dài?"
"Các ngươi không biết, bách tính bây giờ mỗi tháng miễn cưỡng mới có một thạch lương, chúng ta ngồi đây một bữa đã ăn chừng đó rồi, thật khổ. Muốn để bách tính ăn no, mỗi tháng phải gấp mười bây giờ ..."
"Bệ hạ vì sao không hỏi quần hiền?"
Lưu Trường nhìn ba vị trước mắt, thở dài lần nữa:" Thôi vậy."
Phàn Kháng không vui:" Bệ hạ sao lại xem thường hiền tài?"
"Vậy ngươi có cách gì?"
"Bọn thần không có lương thực, chúng ta đi cướp là được, phía Thân Độc có nhiều quốc gia, sản lượng lương thực rất cao, chúng ta cướp của chúng, không phải xong rồi à?"
Lưu Trường bĩu môi:" Ngươi nói dễ nghe thật, biết xuất binh tốn bao nhiêu lương thực không?"
"Vậy bệ hạ nhớ chuyện chúng ta bắt nạt Phó Thanh không?"
"Ngươi nói lần nào?"
"Chúng ta bị nhốt trong phủ không ra được, lại không có tiền, liền sai người đi tìm Phó Thanh, bảo hắn, nếu không cho tiền chúng ta, chúng ta sẽ đánh hắn ... Phó Thanh khi đó đưa tới hơn 600 tiền, bệ hạ lấy 590 tiền, còn lại bọn thần chia đều, bệ hạ quên rồi sao?" Phàn Kháng u oán nói:
Lưu Trường tức thì lảng đi:" Ồ, trẫm hiểu rồi, các ngươi muốn đe dọa Thân Độc, ép chúng nộp lương thực chứ gì?"
Quần hiền tuy không giỏi trị quốc, nhưng làm cái việc uy hiếp ăn cướp, giết người cướp tiền thì rất thuần thục, làm từ nhỏ tới lớn, quen tay rồi.
Kế sách của Phàn Kháng nghe rất vớ vẩn, chưa nói có Hung Nô cản đường, dù đường sá thông suốt, người ta vì cái gì nộp lương thực cho ngươi, Đại Hán chẳng thể phái người tới diệt quốc.
Lưu Trường vẫn suy nghĩ, còn có cách khác lấy lương thực, bên đó chia nhiều quốc gia nhỏ, đang đánh nhau tưng bừng, Đại Hán có nhiều vũ khí đào thải có thể đem bán lấy lương thực.
Những thứ đó vốn định luyện lại làm nông cụ, nhưng nếu có thể bán sang đó ... Lưu Trường càng nghĩ càng thấy có lý:" Nói tiếp, nói tiếp đi."
Phàn Kháng được cổ vũ, kích động vô cùng:" Trừ cướp lương thực, chúng ta có thể thuê họ canh tác cho chúng ta ..."
Lưu Trường không buồn nghe nữa, nhìn Chu Thắng Chi.
Chu Thắng Chi thấp thỏm, Phàn Kháng nói ra kế sách hay như vậy, mình không nói được kế gì thì mất mặt quá:" Bệ hạ, sản lượng lương thực giờ rất cao, bách tính ít lương thực là vì đông quá, không bằng ...."
"Được rồi, ngươi không cần nói nữa, Táo ở đây cũng không đưa ra được kiến nghị như ngươi, ăn thịt đi ...
Ăn nó uống say, Lưu Trường tiễn hai quần hiền đi.
Chu Thắng Chi nắm tay Lữ Lộc:" Hồi nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay ngươi đối đãi với ta như thế, lòng ta áy náy lắm, sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực ..."
Nói tới đó đột nhiên á khẩu.
Ngoài Hậu Đức Điện có Tào Xu, Lữ Tu và Chu phu nhân, tức là a mẫu hắn.
Lữ Tu cau mày:" Ta nghe nói hai đứa các ngươi vứt bỏ đại quân, tự ý quay về, chửi mắng Trương Mạnh, xông vào hoàng cung, phải không?"
Lữ Lộc hôm nay vui lắm, hắn không ngờ trùng hợp như thế, khi hoàng hậu đang bày tiệc đãi các vị lão phu nhân trong cung thì hai thằng ngốc đâm đầu vào lưới. Là hảo hữu của hai tên đó, Lữ Lộc tất nhiên đi kể với hai vị lão phu nhân sự thất vọng về chúng.
Thế là hai vị lão phu nhân đợi ở đây.
"A mẫu, nhất định là tên tặc tử Lữ Lộc vu cáo, người ngàn vạn lần đừng tin hắn." Chu Thắng Chi vội giải thích:
Lữ Tu nheo mắt:" Do tử nhà ta không tới mức là tặc tử."
Chu lão phu nhân càng giận:" Đi, theo ta về nhà."
Về phần Phàn Kháng thì từ bỏ kháng cự rồi, nhìn Lưu Trường trăn trối:" Bệ hạ, nếu thấy kế sách của thần hữu dụng, ngày sau xin báo thù cho thần.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com