Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 766 - Chương 767: Làm Quan Cũng Chỉ Là Kinh Doanh Không Vốn.

Chương 767: Làm quan cũng chỉ là kinh doanh không vốn.

"Bệ hạ từ khi nào lại chú ý tới chuyện triều cống như thế?" Phùng Kính hồ nghi nhìn bệ hạ, ông ta cứ thấy bệ hạ có ý đồ:

"Phùng công, trẫm gọi khanh tới không có mục đích gì cả, chỉ muốn hỏi thao luyện Hành nhân quân sao rồi?"

"Bệ hạ, các phương diện đều đã thao luyện xong, hiện đang phân bố ở tái ngoại, điều tra tình hình các nơi, có chút hiệu quả."

"Nếu những Hành nhân quân này tới nơi rất xa, phụ trách đe dọa uy hiếp, sau đó áp giải lương thực tới Thạch Đầu thành rồi mang về, ngươi thấy họ có làm được không?"

Phùng Kính thất kinh:" Bệ hạ phái họ đi ép ngoại bang hiến lương thực sao? Vạn vạn lần không thể, bệ hạ, chiến sự đông bắc vừa kết thúc ..."

Lưu Trường xua tay:" Không, không, trẫm thuận miệng hỏi thôi, khanh đừng căng thẳng thế? Phải rồi sao các nước ở Thân Độc không phái sứ thần tới nữa? Trẫm nghe nói nước Hạ sắp không chống nổi Hung Nô rồi, nếu chúng ta giúp họ kiềm chế Hung Nô, họ có mang lương thực ra bồi thường không?"

"Bệ hạ, xa quá số lương thực đó chưa vận chuyển tới nơi đã bị sĩ tốt ăn hết rồi, không ích gì."

"Khanh nói xem, nếu bảo họ mang lương thực tới Thạch Đầu thành thôi, không phải tiết kiệm được rất nhiều lương thực à? Ở đó chúng ta lấy vũ khí đào thải, giấy, đồ gốm, vải vóc đổi lấy lương thực thì thế nào, họ chịu chứ?"

Phùng Kính không hé một lời.

"Ài, đã bảo khanh không cần căng thăng, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi mà. Khanh bảo xem, nếu Hành nhân quân tới chỗ Hung Nô ép chúng nộp lương thực, nếu không sẽ tiền hậu giáp kích, khanh bảo chúng có chịu bỏ lương thực không? "

Phùng Kính tuyệt vọng rồi.

"Thần biết bệ hạ muốn làm gì rồi, bệ hạ định để Hoài Âm hầu dẫn quân đi đe dọa các nước Thân Độc, phái Hành nhân quân tới uy hiếp, muốn được Đại Hán giúp đỡ thì phải hiến lương thực, ép họ đưa tới Thạch Đầu Thành."

"Sau đó lại ở Thạch Đầu Thành bán quân giới, phát tài nhờ chiến tranh, đổi lấy lương thực nô lệ ..."

Lưu Trường kinh hãi:" Trẫm tưởng khanh là quân tử đạo đức, sao lại đề xuất ra chuyện như thế? Trẫm sẽ suy xét, Lộc! Tiễn khách."

Phùng Kính rời hoàng cung, bất giác nghĩ tới Chu Xương, Trần Bình, cái nồi đen này úp lên đầu ông ta cái chắc rồi.

Ông ta có thể tưởng tượng khi bệ hạ công bố chiếu lệnh, thuận tiện nói đây là do điển khách Phùng Kính hiến kế, ông ta sẽ thay Chu Xương thành đệ nhất gian tặc.

"Ta viết tấu chương cho a phụ đã có trả lời, không ngờ là phủ quyết." Lưu An ngồi ở thượng vị cau mày, mấy xá nhân, chúc quan của hắn đứng ở phía trước, đã có mùi vị của tiểu triều đình:

Nước Đường nhân khẩu đã rất nhiều, cũng có vấn đề dư đinh, mà trong nước nhiều người Nguyệt Thị, những người này không trồng cấy, chỉ chăn thả, rất nhiều đất tốt bị lãng phí.

Thế là Lưu An dâng tấu muốn lấy đất chăn thả làm đất cày.

Chỉ là Lưu Trường không cho.

Phùng Đường nghiêm túc nói:" Năm xưa bệ hạ làm Đường vương, những người Nguyệt Thị đã giúp đỡ rất nhiều, bệ hạ ưu ái họ, tất nhiên không muốn làm nước Đường hỗn loạn, không cho phép cũng là có thể hiểu được."

"Có điều đất đai màu mỡ ở nước Đường không nhiều, nhân khẩu mỗi lúc một đông, nếu không giải quyết vấn đề đất cày sẽ thành chuyện lớn. Bệ hạ chuẩn bị đem Cửu Nguyên và Sóc Phương phân phong cho hai vị công tử Lương và Tứ. Không bằng chúng ta di dân Nguyệt Thị tới đó."

Mao Trường lắc đầu:" Không được, nơi đó đất canh còn ít hơn, làm thế khác gì ỷ huynh trưởng ức hiếp đệ đệ, bệ hạ sẽ tức giận."

"Nay Hung Nô lui rồi, nên lập khu chăn thả ở đó, để người Nguyệt Thị chuyển tới, còn chúng ta có thể yên tâm canh tác."

Nghe xá nhân tranh cãi, Lưu An bất giác sờ cằm, động tác này giống hệt Lưu Trường, chợt phát hiện Kịch Mạnh nhìn ngang ngó dọc, tâm chí để đẩu đâu, hỏi:" Kịch Mạnh, ngươi có gì muốn nói sao?"

Kịch Mạnh lắc đầu:" Thần là người thô bỉ, đâu hiểu đạo trị quốc."

"Không sao, cứ nói, miễn tội cho ngươi."

Bấy giờ Kịch Mạnh mới nói:" Bệ hạ luôn cổ vũ người Nguyệt Thị và đương địa thông hôn, muốn biến họ thành người Hán, giờ đã thành công quá nửa. Điện hạ lại muốn đuổi họ khỏi nước Đường, thậm chí đuổi khỏi Đại Hán, bệ hạ có đồng ý không?"

"Vấn đề nước Đường không phải ở người Nguyệt thị, mà là đất canh không đủ. Vậy vì sao không đi chiếm đất ở tái ngoại mà đi làm khó bách tính trong nước?"

Mao Trường vội nhắc:" Điện hạ, bách tính đa phần đã mệt mỏi, đâu còn sức ra tái ngoại xây thành làm đường khai khẩn chứ? Hành vi hại dân này không thể làm."

Kịch Mạnh khinh bỉ:" Vậy chúng ta bắt người ngoài, bắt lấy vài vạn để chúng làm thay, mỗi ngày cho lương thực không bị chết đói là đủ."

Mao Trường nổi giận:" Đại Hán lấy nhân nghĩa làm gốc, gian tặc, sao lại đầu độc quân vương?"

Kịch chướng mắt với hắn:" Nhân nghĩa dùng với người mình là được, cần gì dùng với bên ngoài?"

Đám chúc quan đều phê phán quan điểm sai lầm của Kịch Mạnh.

"Ngươi đề nghị như thế có phải muốn quần thần căm ghét điện hạ hạ."

"Làm thần tử mà dám ghét thái tử, giết đi là được."

Khi đám người họ tranh cãi, Phùng Đường đứng dậy hắng giọng:" Điện hạ, ngàn vạn lần đừng nghe lời nói linh tinh của thằng nhãi này."

"Đại Hán lấy nhân nghĩa làm gốc, sao làm chuyện ức hiếp người khác. Có điều thần nghe nói, mấy năm qua tái ngoại bão tuyết nghiêm trọng, bách tính ở đó không nhà để ở, không lương thực để ăn, không áo để mặc, thực sự đáng thương."

"Nếu bệ hạ phái quân đội tới, giúp họ xây thành làm nhà khai hoang, đó là công lao và nhân nghĩa."

Cả đám nối nhau ủng hộ.

"Phùng công nói đúng quá."

"Phùng công đúng là nhân nghĩa."

"Điện hạ nên làm chuyện nhân nghĩa như thế."

Thậm chí có người trừng mắt với Kịch Mạnh:" Sao ngươi không học cách làm người của Phùng công, cùng là xá nhân, ngươi lại tàn khốc như thế?"

Kịch Mạnh sững sờ, chẳng phải lão già đó nói giống hệt mình à? Sao lại thành nhân nghĩa, hắn không hiểu. Nhìn đám người kia bắt đầu bàn phương án xuất binh cứu vớt, hắn thấy hoài nghi nhân sinh.

Đám đại thần chính nghĩa làm việc không chút hồ đồ.

Kịch Mạnh ngồi cuối, không tham gia bàn luận.

Chẳng biết từ khi nào, Phùng Đường tới bên Kịch Mạch ngồi xuống.

"Ha ha ha, hậu sinh, đầu óc linh hoạt lắm, không tệ."

Kịch Mạnh ánh mắt bất thiện nhìn ông già này, trong lòng vẫn chẳng mấy tôn trọng:" Đầu óc linh hoạt làm gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn thành công lao của ông à?"

"Không, trong lòng điện hạ đều biết, sau ngày đừng lo lắng vấn đề công lao, một vạn công lao cũng không bì được ấn tượng của điện hạ với ngươi .... Ngươi làm du hiệp ở đâu?"

"Hà Lạc, ông muốn gì?"

"Vậy kiếm pháp của ngươi hẳn không tệ, hôm nào đi tỉ thí." Phùng Đường không ngờ lại muốn tỉ thí với Kịch Mạnh:

"Dù ta không đánh được cẩu tặc Trương Phu, chẳng lẽ không đánh được ông?"

Kịch Mạnh đúng là không phải đối thủ của Trương Phu, tên đó căn bản không phải tỉ thí, chiêu nào chiêu nấy đều kiểu nếu ta không chết thì ngươi chết.

Hắn không muốn liều mạng kiểu đó nên chịu thua luôn.

Nhưng nay lão già này cũng muốn cưỡi lên đầu mình, Kịch Mạnh sao chịu được ....

"Cốp !"

Kiếm trong tay Kịch Mạnh bay đi, hắn vẫn choáng váng, sao người ở đây đều đánh nhau giỏi vậy, mình đánh khắp đường phố Lạc Dương vô địch thủ mà tới đây cứ thua thiệt là sao?

Phùng Đường cười ha hả:" Hậu sinh, tiếp không?"

"Không, không, ta chưa ăn cơm, cũng không nỡ đả thương ông, chúng ta coi như hòa đi."

"Ha ha ha !"

Nghe thấy tiếng cười, Kịch Mạnh nhảy dựng lên: "Kẻ nào dám cười nãi ..."

Dè đâu thấy bóng dáng khổng lồ, hắn lập tức sửa lời:" Bệ hạ cứ cười, cứ cười đi ạ."

"Không ngờ phủ của an náo nhiệt như thế, trẫm vừa tới liền thấy các ngươi tỉ thí. Không tệ, đã hơi giống phủ của trẫm năm xưa đó."

"Phùng Đường, trẫm không nhìn ra ngươi tuổi cao còn có bản lĩnh như thế. Hay chúng ta thử xem."

Phùng Đường tái mặt, ném ngay kiếm gỗ đi:" Thần tuổi cao chân chậm ..."

"Đáng tiếc, đáng tiếc." Lưu Trường đi vào nội điện, vừa đi vừa hỏi: "Kịch Mạnh thế nào, làm quan có quen không?"

Kịch Mạnh gật đầu:" Thần cứ nghĩ làm quan khó lắm cơ, té ra đều là kinh doanh không vốn, chẳng khác gì làm du hiệp. Chẳng trách bệ hạ muốn thần làm quan."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment