"Cái gì?"
Khi Lưu Trường tuyên bố muốn tham dự chuyện ở Thân Độc, đồng thời đem hết công lao tính cho Phùng Kính, quần thần thấy hết sức khó tin, họ cữ nghĩ Phùng Kính là chí sĩ đạo đức, là người chính trực cương liệt, có phong phạm Vương Lăng, Chu Xương.
Ai ngờ lại là hạng tiểu nhân nịnh bợ như Trương Bất Nghi.
Thấy ánh mắt quần thần đầy thù hận của quần thần, Phùng Kính thở dài, chấp nhận số mệnh.
Trương Thích Chi đứng ra, thần sắc không vui: "Bệ hạ sao không bày yến mời chư vương Thân Độc, lấy lý do kết minh đem vương của họ lừa tới giam lỏng ở Trường An, đe dọa ép họ nhường đất đai thành trì?"
Lưu Trường ngớ ra, nghĩ chốc lát lắc đầu:" Không được, làm thế thì trẫm thành Bạo Tần à?"
Trương Thích Chi mặt đỏ bừng bừng:" Bệ hạ đã biết chuyện Bạo Tần sao còn làm như thế? Bệ hạ muốn người thiên hạ ăn no, trong nước hưng nông mới là gốc. Cướp đoạt tuy hưng thịnh nhất thời song không phải kế sách lâu dài. Hành vi này của bệ hạ là bỏ gốc tìm ngọn."
"Bệ hạ có thể đòi một lần, hai lần, sau đó những người này dấy binh phản kháng, chẳng lẽ sau đó bệ hạ phát binh viễn chinh? Quốc khố duy trì nổi chiến sự quy mô không? So với làm việc vô ích ở ngoại bang, không bằng bỏ công ở trong nước."
Lưu Trường suy tư hôi lâu gật đầu:" Khanh nói phải. Chuyện này có thể bàn sau."
Quần thần cả kinh, hôn quân vậy mà chịu nhượng bộ à?
Ngay cả Trương Thích Chi cũng hoang mang, hắn đã sẵn sàng ăn vài cú đấm của bệ hạ rồi, không ngờ bệ hạ đồng ý nhanh thế. Vì đề phòng bệ hạ nuốt lời, Trương Thích Chi bái tạ, ca tụng bệ hạ thánh minh.
Chỉ có Trương Bất Nghi cười nhạt, không phải bệ hạ nhượng bộ, chẳng qua là nghĩ ra cách gì đó hay hơn thôi.
Triều nghị kết thúc, quần thần hoan hô, đây là lần đầu tiên từ khi hôn quân đăng cơ, quần thần khuyên nhủ được, họ kích động rơi lệ, tốt quá tốt quá rồi.
Trương Thương lắc đầu cảm khái, ông ta phát hiện bốn người Trương Bất Nghi, Phùng Kính, Loan Bố, Quý Bố biến mất.
Trong Hậu Đức Điện, bốn người kia đang ngồi trước mặt Lưu Trường.
Phùng Kính không thoải mái, vì ba vị ngồi bên đều là xá nhân của bệ hạ, mình được ngồi đây, không biết là nên vui mừng hay bi ai.
Trương Bất Nghi hỏi luôn:" Chẳng lẽ bệ hạ có cách tốt hơn?"
"Đúng thế, trẫm đang nghĩ, Trương Thích Chi nói cướp bóc không giải quyết được vấn đề lâu dài, vậy trẫm nghĩ phải cướp bóc lâu dài mới giải quyết được vấn đề."
Vừa nghe thế Phùng Kính đã muốn chạy ngay khỏi đây.
"Vậy bệ hạ định làm sao?"
"Thương mại, người Thân Độc cũng cần vải, giấy, quý nhân cần tơ lụa. Chúng ta có máy dệt, dệt ra được nhiều vải hơn Thân Độc nhiều, nếu lập công xưởng ở Tây Vực, giảm giá cả xuống một chút, sau đó bán thương phẩm sang."
"Thậm chí có thể bắt họ dùng tiền của chúng ta kết toán, Thân Độc nhiều quốc gia, tiền tệ hỗn loạn, nếu có thể khiến họ dùng tiền của nước Hán ...." Lưu Trường thong thả nói ra ý tưởng của mình:
Loan Bố hỏi:" Vậy bệ hạ muốn tổ chức thương cổ tiến hành mậu dịch, hay là cho phép thương cổ trong nước mậu dịch."
"Đại khái triều đình đi đầu, sau đó dẫn theo thương cổ cả nước ... Phùng công, khanh thấy sao?"
Cho dù ông ta cố gắng cúi đầu im lặng, Phùng Kính vẫn không thoát, ngẩng đầu nhìn bệ hạ cười ngoạc miệng, lòng chỉ có chua chát.
Sao bệ hạ không họa hại xá nhân của mình?
"Bệ hạ nói đúng, nhưng mậu dịch như thế không dễ, đường sá xa xôi, chi phí cao, bệ hạ còn muốn giảm giá, vậy thu không đủ bù chi."
"Đúng, nói có lý, song khanh đừng lo, trước tiên đả thông thương lo, để họ biết đồ Đại Hán tốt thế nào, chỉ Đại Hán mới có, dụ họ tới ..."
Quý Bố cũng tham gia:" Nếu giải quyết được vấn đề giá thành vận chuyển, chuyện khác không khó khăn."
Trương Bất Nghi nói:" Vấn đề lớn nhất là Hung Nô chiếm cứ yếu đạo giao thông, chúng sẽ không ngồi nhìn Đại Hán ta thông thương với các nước ..."
Đang thảo luận sôi nổi thì ngoài cửa có tiếng huyên náo cắt ngang, Lưu Trường nổi giận:" Thứ chó má nào dám làm ồn ở đây?"
Trương Bất Nghi lập tức đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau áp giải một người vào.
Mấy xá nhân lạnh lùng nhìn người kia, Lưu Trường thì giật mình:" Kỳ, sao ngươi biến thành bộ dạng này?"
Nếu không nhìn kỹ thì thậm chí không nhận ra cái tên da đen đúa, toàn thân gầy khô, trông như dã nhân lại là nhi tử của Sài Vũ.
"Thần có đại sự muốn bẩm báo bệ hạ, không dám chậm trễ, đi ngày đi đêm chết mười mấy con ngựa ..." Sài Kỳ vừa nói vừa nhìn xá nhân xung quanh:
Lưu Trường phất tay:" Mọi người về đi, mai bàn tiếp."
Bốn người đứng dậy cáo từ, Sài Kỳ lấy ra lệnh bài, bực dọc nói:" Thần đã nói bệ hạ cho thần quyền lực ra vào hoang cung, đám người đó còn không chịu bẩm báo, nói bệ hạ đang bàn đại sự. Bệ hạ có tên lang trung, tuổi còn nhỏ mà sức thì lớn. Thần ở nơi sơn cùng thủy tận không sao, nhưng suýt chết dưới tay lang trung của bệ hạ."
Bấy giờ Lưu Trường mới thấy mặt hắn hơi sưng:" Lang trung của trẫm có người đả thương được ngươi à?"
"Vâng, là tên lưng hùm vai gấu, cao hơn thần cái đầu, tay dài tới gối."
Sài Kỳ tuy không quá võ dũng nhưng cũng là tướng môn hổ tử, lên chiến trường là mãnh tướng. Lưu Trường không ngờ trong số lang trung của mình lại có người đánh được Sài Kỳ.
Có điều không quan trọng.
"Tình hình thế nào?"
"Bệ hạ, thần ba lần dẫn quân tới Thân Độc, hai lần đầu lạc đường trong rừng, thương vong lớn. Lần thứ ba bọn thần lấy dã nhân làm dẫn đường, rốt cuộc tới một cái chân núi, phía nam nơi đó có biển. Thần thấy thành trì, chỉ là không cách nào trò chuyện, người ở đó gần như trần truồng, không dùng cung nỏ, lấy gỗ làm mâu ném."
"Thần tới được đó bên cạnh chỉ còn hơn trăm người, không phải đối thủ của chúng, vội vàng quay về."
Sài Kỳ kích động lấy trong lòng ra bản đồ.
"Bệ hạ xem, đây là bản đồ, có điều rừng núi khó vượt qua lắm, trừ khi phóng hỏa đốt sạch rừng ... Trước đó thần thử làm rồi, thiếu chút nữa thiêu cháy đại quân."
Nghe hắn kể, Lưu Trường có vài phần khâm phục.
"Mỹ nhân nơi đó, ha ha ha, đúng là rất có đặc sắc ...."
"Còn thịt nơi đó ...."
Đấy là nguyên nhân tên này không phải quần hiền lại cực hợp tính Lưu Trường, chẳng hiểu thế nào mà đề tài nhảy một phát từ chiến sự tới mỹ nhân, mỹ tửu. Lưu Trường càng nghe càng có tinh thần, chẳng mệt chút nào.
Hai người uống chút rượu, thế là bắt đầu hát.
"Lần này ngươi lập công lớn, sau này nếu có thể từ phía nam đi tới Thân Độc, hoặc giảm bớt chi phí vận chuyển, ngươi cứ đợi phong hầu đi."
Sài Kỳ xoa xoa tay:" Bệ hạ có thể phong hầu cho thần bây giờ không? A phụ thần xưa nay khinh thường thần, cho rằng thần kém cỏi, thần muốn lấy thân phận thái úy hoặc hầu tước đi bái phỏng ông ấy, xem ông ấy nói gì."
Lưu Trường sảng khoái:" Công lao trước kia của ngươi còn chưa đủ phong triệt hầu, nhưng phong quan nội hầu thì dư rồi, phong!"
Sài Kỳ mừng rỡ đứng bật dậy bái lạy:" Đa tạ bệ hạ."
"Có điều a phụ ngươi ở Bắc Đình, phò tá Lưu Ngang, ngươi không gặp được."
"Nếu bệ hạ cho thần nghỉ một thời gian, thần đi gặp a phụ rồi quay về nước Điền thì tốt quá.
Sài Kỳ đã rời Trường An mấy năm rồi, để hắn gặp người thân cũng là nên làm thôi, Lưu Trường đồng ý.
"Đúng rồi, vừa vặn trẫm muốn làm chút chuyện ở Thân Độc, lần này người đi mang theo thư của trẫm."
"Vâng!"
Sài Kỳ nóng lòng muốn khoe khoang với a phụ, uống hết rượu trong tay bái tạ Lưu Trường đi ngay, Lưu Trường sai Lữ Lộc đưa hắn đi.
Lưu Trường thở ra hơi rượu, quát bảo cận thị:" Gọi lang trung trực hôm nay vào đây, trẫm muốn xem xem là ai đánh được Sài Kỳ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com