Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 768 - Chương 769: Lang Trung Lý Quảng.

Chương 769: Lang trung Lý Quảng.

Đó là người trẻ tuổi vô cùng cao, nhìn mặt rất non, chắc chưa tròn 20 tuổi, tay đúng là rất dài. Lưu Trường nhìn hắn thật kỹ: "Ngươi là người ở đâu?"

"Thần là lương gia tử Lũng Tây, hậu đại của tướng quân Lý Tín." Chàng trai trẻ báo ngay gia thế:

Lưu Trường mừng rỡ: "Có phải là vị tướng quân nước Tần suất lĩnh 20 vạn đại quân phạt Sở, bị Hạng Yên đánh bại không?"

Chàng trai trẻ đần thối mặt, đấu tranh tư tưởng một lúc, gật đầu: "Chính là Tần quốc tướng quân Lý Tín phá Triệu diệt Yên đánh Tề."

"Đúng, trẫm quen thuộc tổ tiên ngươi lắm mà, sư phụ trẫm luôn bảo trẫm phải rút kinh nghiệm thất bại của ông ấy. Ngươi tên là gì?"

"Thần Lý Quảng, vì thảo phạt Tây Khương có công mà thăng lên trung lang, hơn bốn tháng."

"Ồ, tên nghe quen quá, tựa hồ đã nghe thấy ở đâu rồi." Lưu Trường vuốt râu hỏi:" Trẫm nghe nói hôm nay ngươi đả thương Sài Kỳ, có chuyện này không?"

Lý Quảng ủy khuất nói: "Bệ hạ có lệnh, thương thảo quốc sự, không cho ai quấy nhiễu. Sài tướng quân nhất định xông vào, còn chửi bới thần ... Thần chỉ đánh trả thôi."

"Không sao, không sao, đừng nói đánh hắn, người đánh a phụ hắn cũng không sao. Ngươi là người của trẫm, muốn đánh ai thì đánh, sao lại sợ được?"

Lý Quảng trố mắt, hắn còn tưởng sẽ bị trách phạt cơ, không ngờ, bệ hạ hình như chê mình đánh chưa đủ?

"Có điều Sài Kỳ cũng khá lắm đấy, ngươi có thể đả thương hắn." Mắt Lưu Trường nheo lại, trở nên nguy hiểm:" Hay là chúng ta luyện một chút."

Vị Ương cung có Võ điện, dùng cho Lưu Trường luyện tập võ nghệ, thi thoảng hẹn người giao đấu. Nghe bệ hạ nói thế, Lý Quảng chẳng mảy may sợ hãi, thậm chí có chút háo hức. Nghé non không sợ hổ, vì chúng chưa gặp hổ.

Khi Lý Quảng thay y phục, thực sự đối diện với Lưu Trường liền cảm giác được áp lực cực lớn, hắn chợt cảm thấy mình nhỏ bé, bất giác lùi lại vài bước.

Lưu Trường xông lên như gió lốc, Lý Quảng vội vàng đưa tay cản, có điều chẳng ích gì, Lưu Trương dễ dàng ôm lấy eo hắn nâng lên, vật xuống.

Chỉ vừa tiếp xúc một cái là Lý Quảng đã đo đất, toàn thân đau đớn. Lưu Trường cười ha hả đứng trước mặt hắn, may là hoàng đế còn chút lương tâm không bồi thêm vài đấm.

"Khá, ngươi cũng khỏe đấy, lại chứ?"

"Vâng!"

Lý Quảng cắn răng đứng dậy.

Lần này Lý Quảng đã khôn hơn, khi Lưu Trường xông tới, hắn khom người, lại dụng đôi tay dài, nắm lấy hai tay Lưu Trường, một sức mạnh to lớn truyền tới, hắn toàn lực chống lại.

Mắt Lưu Trường thoáng qua chút ngạc nhiên, lập tức tóp tay Lý Quảng ném cả người hắn đi. Lý Quảng lần nữa đo đất, lần này hắn không muốn bò dậy.

Bầu trời Trường An thật xanh.

"Ha ha ha, không tệ, rất khỏe."

Lưu Trường gật gù biểu thị thừa nhận với chàng trai trẻ này, đây là điều rất hiếm có.

Lý Quảng cười méo xẹo:" Thần còn chẳng kháng cự được chốc lát."

"Ngươi còn trẻ, hậu sinh, có tương lai đấy, chăm chỉ rèn luyện, thêm thời gian ắt thành tài."

"Đa tạ bệ hạ!"

"Lại chứ?"

"Vâng!"

Thế là Lưu Trường ở trong hoàng cung chơi với lang trung liền mấy ngày. Đương nhiên cách chơi của y không giống Lưu Doanh, chơi rất thô bạo. Lý Quảng cũng dũng cảm lắm, hoàn toàn không sợ, tới khi hắn bị đưa đi gặp Hạ Vô Thư, Lưu Trường mới tạm tha cho hắn.

Lúc này Lưu Trường mới nhớ tới đại sự đang bàn bạc trước đó.

Mấy ngày qua các xã nhân của y không lãng phí thời gian, ai nấy nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Loan Bố đề xuất triều đình tổ chức thương đội, để họ thăm dò tới nơi xa hơn, giảm thiểu thuế với thương cổ tới tây vực, triều đình chỉ cần thu thương thuế.

Còn mậu dịch lớn của quan phủ thì đợi đường đi Tây Vực hoàn toàn đả thông đã. Chứ như nước Chư hầu Tây Đình bây giờ, tướng một người, giáp sĩ vài trăm không đảm nhận được trọng trách.

Quý Bố có ý tưởng cổ quái, đại khái vì trước đó phụ trách đóng thuyền, nên ông ta cho rằng nên thuyết kế thuyền mới, xem có thể từ Nam Việt đi đường thủy tới Thân Độc không?

Dù cách nào trước tiên vẫn phải phái lượng lớn sứ giả đi liên hệ với Thân Độc đã.

"Bệ hạ, cho thần tới Tây Vực phụ trách việc này, nếu không ở Trường An chỉ huy Hành quân nhân, thư tín qua lại có khi mất cả năm."

Phùng Kính đề xuất yêu cầu, Lưu Trường đồng ý ngay.

Rời khỏi hoàng cung, Phùng Kính thở phào, tới Tây Vực không chỉ là để thuận tiện làm việc, chủ yếu là tránh xa hôn quân, tránh xa quần thần.

Trước khi thanh danh hoàn toàn bị hủy hoại, phải sớm rời khỏi nơi này.

Đúng như Phùng Kính lo ngại, khi hoàng đế vui vẻ tuyên bố với quần thần, các khanh đừng lo, Phùng Kính đã nghĩ ra kế lâu dài rồi đồng thời đi chấp hành rồi, quần thần phẫn nộ.

Thanh danh của Phùng Kính tức thì vượt qua Trương Bất Nghi, thành gian tặc số một triều đường.

May mà hắn chạy nhanh.

Cùng lúc đó Sài Kỳ cũng xuất phát, suốt dọc đường không nghỉ chút nào, gần như lấy tốc độ nhanh nhất, dẫn kỵ sĩ nhà mình tới Bắc Đình.

Bắc Đình trước kia là Duẫn Ngô Lô tức Cáp Mật, đây là lá chắn giữa Tây Vực và Hà Tây. Nhân khẩu tuy ít, nhưng ở Tây Vực mà nói đã là nước lớn rồi, ít nhất có thể nuôi được mấy nghìn giáp sĩ, có hơn 40 tòa thành lớn nhỏ.

Sài Kỳ nhéo mắt đánh giá nơi này, tổng thể mà nói hoàn cảnh nơi này đúng là tốt hơn nước Điền rất nhiều, phóng mắt nhìn tới khắp nơi là bình nguyên, có lượng lớn mục trường và đất canh tác không tệ. Trên đường thi thoảng có thương cổ qua lại.

Nghĩ tới a phụ làm thái úy nới này, Sài Kỳ không nhịn được cười.

Không ngờ có một ngày mình ngang hàng với a phụ rồi, thậm chí luận về nhân khẩu, mình còn cường đại hơn, dù sao mình thống soái bốn năm vạn tây nam man.

Sài Kỳ đứng dưới thành Duẫn Ngô Lô, quát giáp sĩ trên tường thành:" Mau mau bẩm báo, nói Điền quốc thái úy tới."

Giáo sĩ nghe báo danh mà giật mình, thái úy đấy.

Sài Kỳ đợi chốc lát, cổng thành mở ra, một người bộ dạng tướng quân hành lễ bái kiến:" Thiếu tướng quân."

Đó là bộ hạ lâu năm của cha hắn, Sài Kỳ lên mặt thái úy:" Lần này tới vì quốc sự, không luận tình riêng, thái úy Bắc Đình ở đâu? Sao không ra đón?"

"Thiếu tướng quân vào đi, tướng quân đang đợi đấy."

Sài Kỳ mất hứng theo ông ta vào thành.

Lưu Ngang còn chưa tỉnh ngủ đã bị giáp sĩ đánh thức, đưa tới thượng vị, y phục còn sộc xệch, tinh thần chưa tỉnh táo đã phải đối diện với Sài Kỳ. Sài Vũ nghiêm mặt ngồi bên cạnh hắn.

Sài Kỳ dương dương đắc ý hành lễ với Lưu Ngang, rồi qua loa chắp tay với a phụ, xem như đã gặp đồng liêu.

Sài Vũ hỏi:" Không biết các hạ tới Bắc Đình làm gì?"

"À, chẳng có chuyện gì, ta chỉ đi ngang qua, ta vốn tới Tây Đình đưa thư, thuận tiện xem xem sĩ tốt nơi này thao luyện, tuần tra ra sao về bẩm báo với bệ hạ ..."

Sài Vũ mặt tối sầm.

Tối ngày hôm đó trong phủ thái úy truyền ra tiếng kêu thê thảm, tiếng kêu đó làm người ta cảm khái, đường đường thái úy một nước, vậy mà còn tự mình giết heo sao?

Sáng hôm sau trời còn nhá nhem, người ta thấy một bóng người lấm lét như trộm từ cổng thái úy phủ, chạy mất, cứ vài bước lại nhảy cẫng lên xoa mông.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment