Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 8 - Chương 008: Huynh Đệ Hữu Cung.

Chương 008: Huynh đệ hữu cung.

Là tài liệu giáo dục vỡ lòng, Thương Hiệt Thiên đúng là hơi khó.

Khả năng là Lý Tư khi sáng tác đã đánh giá quá cao trình độ của lão sư và học sinh trong tương lai rồi, hoặc là ông ta đánh giá quá thấp tài học của bản thân.

Dù sao thì vào đầu thời Hán, dùng Thương Hiệt Thiên làm tài liệu giáo dục đã gây ra vô số hỗn loạn ở Đại Hán. Hỗn loạn chủ yếu ở giảng giải vấn đề, mỗi một lão sư khác nhau giảng giải Thương Hiện Thiên lại có một kiến giải khác nhau. Ở trong hoàng cung còn đỡ, nhưng ở ngoài kia, đám lão sư trình độ kém cỏi tha hồ nói năng bậy bạ, làm hỏng con nhà người ta.

Lý Tư không phải viết Thương Hiệt Thiên làm tài liệu giáo dục vỡ lòng, ông ta trút vào đó lượng lớn tinh hoa tư tưởng của mình. Thứ này quả thực là bóng ma tâm lý suốt đời của trẻ con vỡ lòng, vốn người ta cho rằng có thể mở mang tâm trí cho đám trẻ con, nhưng lần đầu tiên đọc sách liền tiếp xúc với danh tác tư tưởng do nhân vật cấp Lý Tư viết ra.

Cái này khiến người ta muốn sụp đổ cỡ nào.

Cho nên Thương Hiệt Thiên đã thất truyền.

Đây cũng là sự kiện khiến Lưu Trường thống khổ, học văn biết chữ, chuyện đó chẳng sao cả, nhưng đi lý giải tinh thần Pháp gia của Lý Tư, thế thì chơi lớn quá rồi. Đám văn nhân cổ đại của nước ta có một cái thói xấu không hay, đó là thích phức tạp hóa những thứ đơn giản.

Một bộ Xuân Thu vốn đơn giản, hậu thế còn có thể làm thành vô số phiên bản, vô số hàm nghĩa, thêm vào vô số chú thích. Làm nó trở nên càng lúc càng dày, càng lúc càng thâm thúy, càng lúc càng không hiểu nổi, cuối cùng tới mức gia tộc cùng phái lại xem chẳng hiểu nổi Xuân Thu, oánh nhau sống chết.

Kiếp trước Lưu Trường vô cùng căm hận đọc cùng giải nghĩa, huống hồ bây giờ còn đọc giải nghĩa ở cấp độ địa ngục.

Lưu Trường tới Thiên Lộc Các đi học cũng được một thời gian rồi, trong khoảng thời gian này, đại ca Lưu Doanh tới thăm nó hai lần, mỗi lần tới đều nói đạo lý khoảng chừng một canh giờ. Lưu Trường nhẫn nhịn không ra tay, nó đã nhận lời với a mẫu, không được gây họa nữa, nếu không chẳng có cái máy dệt.

Về phần Lưu Như Ý thì lại không ngừng cố ý gây hấn với nó, mỗi ngày đều tủm tỉm cười nhìn nó như muốn hỏi: Sao, sợ rồi à? Không dám động thủ nữa à?

Lưu Khôi vẫn tốt bụng như trước, còn chủ động đề xuất dạy thêm cho Lưu Trường, bị Lưu Trường từ chối.

Còn về Lưu Hằng à? ... Suốt ngày nghiêm mặt, giống y hết Lữ hậu, Lưu Trường chẳng thèm để ý tới hắn. Ngươi có phải thái tử đâu, chư hầu vương mà làm bộ làm tịch cái gì.

Hình như là nói thiếu ai đó? Chậc, hết rồi mà.

Ngồi ở Thiên Lộc Các, lại qua được một tiết học thống khổ nữa, nhân lúc tiên sinh nghỉ ngơi, Lưu Trường sán tới bên cạnh Lưu Khôi, hỏi:" Huynh trưởng, nghe nói a phụ sẽ mở tiệc, có phải thật không?

"Ta không biết." Lưu Khôi lắc đầu:

"Ừ, sắp mở tiệc rồi đấy, ngươi lại muốn đi ăn trộm thịt à?" Lưu Như Ý cười đê tiện hỏi:

Lưu Trường lờ hắn đi, tiếp tục nói với Lưu Khôi:" Huynh trưởng, đệ có việc muốn huynh giúp, lát nữa huynh đợi đệ được không?"

Lưu Khôi có hơi ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ thấy Lưu Trường cung kính như vậy, gật đầu đồng ý.

Lưu Như Ý ở bên cạnh ghé tới gần hơn một chút, tò mò hỏi:" Chuyện gì thế, gọi một tiếng huynh trưởng, ta cũng có thể giúp ngươi."

Lưu Trường lườm hắn.

"Ngươi gọi họ là huynh trưởng, vì sao tới lượt ta lại gọi là Như Ý?"

Thấy Lưu Trường vẫn lờ mình đi, Lưu Như Ý tức tối lẩm bẩm mấy lời khó hiểu kiểu "đệ bất cung", gì gì đó.

Sau khi giao hẹn với Lưu Khôi xong, Lưu Trường liền quay về chỗ của mình.

Đợi lão sư giảng hết bài, Lưu Trường vội vàng đứng dậy, nháy mắt ra hiệu với Lưu Khôi, Lưu Khôi gật đầu rời khỏi Thiên Lộc Các trước tiên. Lưu Như Ý vặn lưng, cùng Lưu Hằng tán gẫu gì đó, thong thả đứng dậy. Hắn vừa đứng dậy liền thấy sự kinh ngạc trong mắt Lưu Hằng.

Cũng chính tích tắc đó, một cái chân không biết từ đâu ra đá tàn bạo vào mông Lưu Như Ý. Lưu Hằng chính mắt nhìn thấy giây phút Lưu Như Ý đứng dậy, ấu đệ Lưu Thường tung mình tới, đá bay Lưu Như Ý không hề có phòng bị. Lưu Như Ý ngã cái oạch thành chó ăn cứt.

Lưu Trường đá quá mạnh cũng không đứng vững chân dưới đất, nhưng nó bật dậy rất nhanh, một chiêu cá chép trở mình là đứng dậy được rồi, tiếp đó xông ra khỏi Thiên Lộc Các, đầu cũng chẳng quay lại.

Lưu Như Ý lấy tay chống người, phẫn nộ gầm lên:" Lưu Trường."

Lưu Trường muốn đánh Lưu Như Ý từ lâu lắm rồi, thằng ranh đó suốt ngày khiêu khích mình, nhìn cái vẻ mặt đê tiện của hắn, Lưu Trường chỉ muốn đấm cho một phát. Thế nhưng Lưu Khôi luôn ngăn cản nó, Lưu Khôi nhiều tuổi hơn nó, lại là một tên béo, hắn kéo Lưu Trường, Lưu Trường thực sự không cách nào đụng vào Lưu Như Ý.

Hôm nay Lưu Khôi đi rồi, a ha ha, ăn một cú đá chính nghĩa của ta.

Lưu Hằng đưa tay ra kéo Lưu Như Ý lại, Lưu Như Ý phủi bụi trên người, căm tức nói:" Ta sớm muộn gì cũng phải cho thằng nhãi đó một trận."

"Huynh trưởng hà cớ gì cứ luôn gây hấn với nó, huynh trưởng đâu còn là tiểu tử ngây thơ nữa, rõ ràng có bao chuyện để lại, sao phải suốt ngày tranh đấu vô dụng với thằng bé con?"

"À, ta, ta chỉ trêu nó thôi mà."

Lưu Như Ý rõ ràng lớn hơn Lưu Hằng hai tuổi, nhưng không biết vì sao lúc này lại luống cuống nói không ra lời, mặt đỏ bừng bằng, cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Mình vậy mà lại bị đứa đệ đệ nhỏ hai hai tuổi nói là chưa đủ chững chạc.

"Huynh trưởng, đúng như huynh nói đấy, tương lai chúng ta phải thống trị một phương."

"Chiến loạn vừa mới kết thúc, các nơi thiếu lương thực, nông cụ, bách tính sống không hề tốt . Chúng ta có may mắn được sinh ra trong nhà đế vương, nhưng bên ngoài tường thành kia, những đứa bé chạc chúng ta, còn chịu đói, phải làm trâu cày ngoài ruộng ... Chết đói chết mệt nhiều lắm."

Lưu Như Ý mặt đỏ dừ, ú a ú ớ không nói thành lời.

Lưu Hằng không nói thêm gì nữa, xoay người muốn đi.

Lưu Như Ý cười gượng nói:" Có chuyện gì mất mặt hơn bị đệ đệ nhỏ hơn hai tuổi trách mắng ngây thơ chứ."

"Bị đệ đệ nhỏ hơn năm tuổi đá đít." Lưu Hằng đáp lại rồi đi thằng một mạch:

Đám đệ đệ này chẳng đáng yêu tẹo nào, Lưu Như Ý sờ mũi thầm nghĩ.

"Trường đệ, ta tìm đâu ra máy dệt cho đệ chứ?" Lưu Khôi khóc không ra nước mắt, hắn cũng không ngờ được, Lưu Trường tìm mình lại là để mình kiếm cho nó một cái máy dệt:

Lưu Trường nghĩ một lát, nói:" Vậy kiếm cho đệ một con dao, đệ tự ra tay."

"Hả? Tự ra tay á?"

Lưu Khôi giật nảy mình, hắn vội vàng tóm lấy cánh tay Lưu Trường:" Huynh đệ với nhau cần gì phải động dao động kiếm chứ? Tam ca kỳ thực cũng rất thương đệ ... Lần trước đệ hôn mê bất tỉnh, huynh ấy mỗi ngày tới thăm đệ, khi thái y lệnh nói đệ không tỉnh lại nữa, huynh ấy khóc rất thương tâm."

"Hắn khóc là vì không còn ai để bắt nạt nữa chứ gì, có điều chuyện đệ nói không liên quan tới hắn."

Lưu Trường giải thích:" Đệ thấy a mẫu dệt áo mùa đông cho chúng ta rất khổ cực, cho nên đệ muốn làm cho a mẫu một cái máy dệt mới. Thực ra rất đơn giản, chỉ cần đem máy dệt hiện giờ từ mỗi bánh xe xe chỉ một con suốt thành một bánh xe xe chỉ nhiều con suốt là được. Nhưng A mẫu không cho đệ đụng vào cái máy dệt của người, đệ cũng không có công cụ gì.”

Bình Luận (0)
Comment