Lưu Khôi thần sắc quái dị nhìn Lưu Trường, dường như đang muốn nói: Có ngốc mới tin lời ma quỷ của đệ.
Lưu Trường cuống lên, nó thực sự không nói dối.
Mặc dù kiếp trước Lưu Trường làm việc ở giếng dầu, nhưng loại máy móc đơn giản thế này thì y chỉ cần nhìn qua vài lượt là phát hiện ra vấn đề. Kiếp trước khi còn trẻ, y thích tự mình tháo lắp các thứ, bà nội từng có một cái máy dệt, loại kiểu cũ đạp chân ấy, vì tìm hiểu nguyên lý của nó, y đã tháo tung ra.
Bây giờ loại máy móc đơn giản này có không gian cải tiến thực sự quá lớn, nếu Lưu Trường có thể tìm ra một số công cụ, y có thể làm ra một cái máy dệt vô cùng tiên tiến, a mẫu sẽ không vất vả như thế nữa.
Nhưng vấn đề là, y thực sự không kiếm ra công cụ.
Trước tiên, hoàng tử ở tuổi của y không được tùy tiện xuất cung, mà ở trong hoàng cung, y chỉ có thể tiếp xúc với hoạn quan và cung nữ. Đám hoạn quan không thể đem thứ ngoài cung vào, nếu không sẽ bị xử tử.
Mặc dù vương triều Đại Hán có tiến hành sửa đổi nhất định với luật phát triều Tần, nhưng luật pháp này dù sao cũng thoát thai từ Tần Luật, hơi một chút là "cạo râu", chặt ngón chân", còn có phục vụ từ chân lên đầu. Phục vụ chu toàn, hiệu suất lại cao, nên dám phạm pháp đều là dũng sĩ trong dũng sĩ, hảo hán trong hảo hán.
Lưu Trường muốn cải tiến máy dệt, công cụ khác có thể không có, nhưng dao bào không thể không có.
Lưu Khôi chỉ lắc đầu, hắn cũng không thể kiếm dao cho Lưu Trường, mà dù kiếm được cũng tuyệt đối không cho nó.
Vì thế Lưu Trường phải nhượng bộ:" Được rồi, không có dao cũng được, vậy kiếm cho đệ một cái rìu, thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, đệ có lòng hiếu thảo như thế, sao không xin a mẫu?" Lưu Khôi hỏi vặn:
"Huynh hiểu mà, đây gọi là niềm vui bất ngờ." Lưu Trường cau mày, mình phải làm sao kiếm được công cụ tử tế chút trong cái hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt này đây:
Đột nhiên Lưu Trường tựa hồ nghĩ ra cái gì, ánh mắt từ từ hướng về phía Trường Tín Cung, nếu mình nhớ không nhầm thì nơi đó có không ít thị vệ, hơn nữa số thị vệ đó lại còn được võ trang hạng nặng ... Lưu Trường nghĩ tới đó đầu cúi xuống cười "âm hiểm".
"Trường đệ à, bất kể đệ nghĩ gì đều ngàn vạn lần đừng có làm đấy." Lưu Khôi hết lòng khuyên can:
"Ta nhớ tam ca có bội kiếm, vì sao không mượn tam ca?"
Đột nhiên có người lên tiếng nhắc.
Lưu Trường xoay người nhìn, bấy giờ mới chú ý tới người lên tiếng không ngờ lại là Lưu Hữu :" Làm đệ giật mình! Huynh tới từ bao giờ thế?"
"Ta luôn ở nơi này mà ..." Lưu Hữu cúi đầu, hai tay quấn vào quân, lí nhí đáp, cảm giác tồn tại của nó quá thấp, người ta cứ lơ đễnh là quên mất:
Lưu Như Ý đúng là có bội kiếm, Lưu Như Ý là một hoàng tử đặc biệt, bởi vì cực được sủng ái cho nên có thể xuất cung, lại được đeo bội kiếm, hắn còn có thể không cần báo trước cũng có thể đi gặp Lưu Bang .... Nhưng mà, mượn Lưu Như Ý á? Vừa rồi mình đá hắn một phát cho chó ăn cớt luôn, hắn có thể cho mình mượn kiếm sao?
Hắn không sợ mình lấy cái đầu trên cổ hắn?
Lưu Trường có hơi do dự, y cáo biệt Lưu Khôi, trầm tư về Tiêu Phòng Điện.
Lưu Bang là người thích náo nhiệt, không thích cô độc, bởi thế ông ta rất thích mở yến tiệc, hoặc là mời đám lão ca uống rượu ăn thịt, hoặc là cùng người trong nhà ăn ăn uống uống.
Tối hôm nay, Lưu Bang quyết định lại mở một yến tiệc gia đình, Lưu Trường rất thích yến tiệc như thế, bởi vì trên bữa tiệc có rất nhiều món ngon. Đừng thấy nó là hoàng tử cao quý mà nhầm, bình thường ăn uống không hề tốt, món chính không phải kê thì là mạch, cơm lúa mạch màu vàng nhìn đã chẳng muốn ăn.
Thi thoảng được ăn bánh hấp cũng nhũn nhoét, cắn vào chẳng có vị gì cả, như ăn cát vậy.
Thịt cũng chẳng phải ngon lành, thông thường là thịt chó, thịt gà hoặc là thịt lợn, chẳng có gia vị gì cả, luộc lên ăn, không sao nuốt nổi.
Chỉ có ở trên yến tiệc mới được ăn đủ các loại hoa quả, rau củ, còn được ăn thịt trâu, thịt dê, thịt ngựa.
Vì nghênh đón bữa tiệc lần này, Lưu Trường từ sáng sớm bắt đầu không ăn uống gì cả, nó lặng lẽ chờ tới bữa tiệc buổi tối.
Khi Lữ hậu dắt Lưu Trường tới tham dự tiệc thì mọi người gần như đều tới đủ rồi, Lưu Thuận, Lưu Bang, Tào phu nhân, Thích phu nhân, Bạc Cơ, Quản phu nhân, Triệu Tử Nhi, Thạch mỹ nhân, Đường Cơ đều có mặt. Đương nhiên đám thái tử, Lưu Như Ý, Lưu Hằng, Lưu Khôi cũng đông đủ.
Lúc Lữ hậu tới, trừ phu phụ Lưu lão thái gia và Lưu Bang ra, những người khác đều phải đứng dậy hành lễ. Thích phu nhân ngồi bên cạnh Lưu Bang, nửa người gần như dán vào ông ta, khi Lữ hậu đi vào cũng nhanh chóng ngồi bật dậy như điện giật.
Đối diện với mọi người thi lễ, Lữ hậu vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí không đáp lễ, trực tiếp tới bái kiến Lưu thái công và lão phu nhân.
Lưu thái công cười khà khà đồng thời vẫy tay với Lưu Trường.
Lưu Trường chạy ngay tới bên cạnh lão thái công gọi:" Gia gia!"
Kiếp trước Lưu Trường được ông bà nội nuôi lớn, hết sức thân thiết với họ, sau khi ảnh hưởng bởi thân thể này, dáng vẻ ông bà nội dần dần hòa nhập vào hai ông bà già này. Nên Lưu Trường rất thích bám dính lấy hai ông bà.
"Ui da, chỉ đợi cháu tới thôi đó, nào, ăn thịt, ăn thịt đi."
Lưu thái công lấy thịt đưa tới bên miệng Lưu Trường, còn lão phu nhân thì lấy hoa quả, hai người một trái một phải mỉm cười nhìn Lưu Trường. Lưu thái công là thân gia gia của Lưu Trường, nhưng lão phu nhân thì không phải, lão phu nhân là thiếp thất của Lưu thái công.
Lưu Bang đối xử với bà vẫn hết sức hiếu thuận, sau khi đăng cơ coi bà như thân mẫu, còn phong làm thái thượng hoàng hậu.
Lưu Trường là đứa nhỏ nhất trong đám con cháu, tất nhiên được hai người già sùng ái nhất, Lưu Kiến nhỏ hơn nó nhưng còn đang nằm nôi, không tính.
Lữ hậu tới, bữa tiệc vốn hết sức huyên náo tức thì trở nên có chút tẻ nhạt, Lưu Bang thì vẫn lớn tiếng khoe khoang chuyện cũ của mình, bốc phét với đám con. Thái tử cung kính ngồi bên, cúi đầu, nghiêng người, nghe rất chăm chú.
Lưu Như Ý thì ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn Lưu Bang đầy sùng bái:" Chỉ hận sinh muộn mười năm, không thể theo a phụ tác chiến."
Hắn nói lớn, tinh thần phấn chấn, tới ngay cả thái tử ngồi bên cạnh cũng bị thua kém.
Cú vỗ mông này làm Lưu Bang cười không khép miệng lại được, Thích phu nhân mắt lóe sáng, lại nhích tới gần Lưu Bang thêm vài phần, Lữ hậu mặt lạnh lùng, chẳng buồn nhìn bọn họ một cái.
Lưu Khôi cười thật thà, hắn ngồi cuối bàn tiệc, cũng không dám xen vào những chuyện đó, hết sức ngoan ngoãn.
Lưu Hằng cau mày, nhìn tiệc rượu thịnh soạn trước mắt khe khẽ lắc đầu, chẳng biết nghĩ gì.
Lưu Trường há to mồm nuốt nguyên miếng thịt trâu lớn, há mồm ăn hết cả quả quít, ăn như hổ đói, má nó nhét đầy thức ăn, phồng lên như mặt con sóc.
"Thằng bé này làm sao thế? Hoàng hậu không cho ngươi ăn à?" Bộ dạng quỷ đói đầu thái của Lưu Trường làm Lưu Bang đang bốc phét hăng say phải dừng lại, có chút ghét bỏ hỏi:
"Con nói chuyện của con đi, kệ thằng bé."
Lưu thái công uy nghiêm nói làm Lưu Bang nín khe luôn, ở trước mặt quần thần, Lưu thái công rất giữ thể diện cho nhi tử, nhưng ở chỗ riêng tư, ông đánh cả hoàng đế. Lưu Bang cũng không dám cãi lại ông già này.
"Ăn đi, ăn đi, cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết ăn ... Thứ vô dụng." Lưu Bang nhỏ giọng làu bàu:
"Con hồi nhỏ cũng ăn không ít, không phải bây giờ có tiền đồ lắm à?" Lưu thái công phản bác:
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com