"Khốn kiếp!" Nói đến đây, cổ tay Vũ Văn Dục Mẫn đảo một cái, dùng chuôi dao đập vào huyệt vị trên gáy Dương Minh.
Hai mắt Dương Minh lập tức tối sầm, cứ thế ngất luôn.
....
Chẳng biết bao lâu sau, Dương Minh lặng lẽ tỉnh lại.
Trong mơ hồ, hắn nghe được ngoài cửa có người đang nói.
"Bẩm điện hạ, mấy ngày nay hoàng cung giới nghiêm, nếu không có việc cần thiết xin điện hạ đừng ra ngoài, nếu muốn đến Vĩnh Yên cung thỉnh an thánh hậu thì xin báo với ty chức một tiếng, ty chức sẽ hộ tống điện hạ đi."
Dương Minh nhận ra giọng của Quả Nghị lang tướng* Cấm Vệ quân - Bàng Bôn, mà lúc này trên cổ còn kè kè thanh dao găm kia.
Một cặp mắt to đen kịt đang nhìn chằm chằm hắn đầy ý cảnh cáo.
"Vì sao lại giới nghiêm?" Dương Minh quay ra ngoài cửa hỏi.
"Ty chức không biết, nhưng hẳn là mấy ngày nữa sẽ ổn thôi." Bàng Bôn đáp.
Má nó chứ... Lũ vô dụng các người hại ta trở thành thịt cá trên dao dưới thớt.
Dương Minh nói: "Biết rồi, đi xuống đi. Đại bạn, hôm nay ta buồn ngủ lắm, phải ngủ bù, đến bữa tối hãy đánh thức ta."
Ngủ bù? Thế tử gia chưa bao giờ ngủ trưa hơn nửa canh giờ... Từ Cảnh đứng ngoài cửa, lộ vẻ hoảng hốt, sắc mặt lập tức nghiêm túc hẳn, vội vàng dùng tay lẳng lặng ra hiệu.
Bàng Bôn ở bên cạnh thấy thế, lập tức ra ám hiệu với cấm vệ phía sau.
Từ Cảnh ở ngoài cửa nói với vào: "Vậy thế tử gia cứ ngủ thêm một hồi đi, đến bữa tối tiểu nhân lại gọi ngài ạ."
Sau đó thì nghe một loạt tiếng bước chân lùi ra ngoài, dần dần rời xa.
Một mùi thơm bay vào mũi Dương Minh, chỉ thấy Vũ Văn Dục Mẫn ghé sát vào tai Dương Minh, khẽ nói:
"Mặc dù không biết ngươi ra ám hiệu cho bọn họ như thế nào, nhưng nếu có lần sau thì ngươi nhất định sẽ chết!"
Dương Minh giả ngu hỏi: "Tiểu tỷ tỷ nói thế là có ý gì?"
"Hì hì..." Vũ Văn Dục Mẫn không trực tiếp trả lời hắn mà sờ lên ván giường và nói:
"Hai tên ở nóc nhà, hai tên ở sau tường, một lát nữa bọn họ sẽ xông vào, nếu ngươi bán đứng ta lần nữa, ta sẽ từ dưới giường đâm cho ngươi một nhát đấy, nhớ rõ chưa hả cục cưng?"
Dứt lời, nàng ta cởi dây thừng đang trói Dương Minh ra, sau đó xốc ván giường lên chui xuống dưới.
Hay lắm, Noãn Đông và Lương Hạ cũng ở dưới gầm giường, hình như chỉ bị đánh ngất xỉu, trong miệng còn nhét nắm vải.
Vũ Văn Dục Mẫn cười hì hì trừng mắt với Dương Minh, sau đó khép ván giường, trả lại trạng thái ban đầu.
Trong nháy mắt, Dương Minh cảm thấy mông mình như đang ngồi trên đống lửa, hắn siết chặt lỗ hậu theo bản năng.
Vết máu trên mặt đất đã bị dọn sạch, đây thật cmn là một cao thủ tâm tư tinh tế mà...
Một lát sau, mấy tiếng rầm rầm vang lên.
Trên nóc nhà, hai cao thủ cấm vệ phá ngói nhảy xuống, sau tường cũng có hai người phá vỡ vách tường kiên cố, đạp tường xông vào.
Bốn người họ chân vừa chạm đất đã nhanh như chớp đánh về phía giường.
Soạt soạt...
Trong khoảnh khắc xốc màn lên, bốn người họ đồng thời ngây ra.
Chỉ thấy Dương Minh ngồi trên giường run bần bật, vẻ mặt bị dọa sợ.
"To gan!" Dương Minh nổi giận gầm lên.
"Ty chức tội đáng muôn chết!" Bàng Bộn vội vàng quỳ xuống, trong lòng thầm lôi tám đời tổ tông nhà Từ Cảnh ra mắng một lượt.
Cái thứ không chim kia quả nhiên không đáng tin.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Minh lạnh giọng quát: "Còn dám qua mặt ta, ta sẽ lột cái giáp lục phẩm của ngươi đi đấy, nói! Có phải trong cung đã xảy ra chuyện rồi không?"
Lúc bấy giờ Bàng Bôn mới thành thật, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Dương Minh nghe mà lạnh cả người.
Khá lắm... Vũ Văn nữ tặc mạnh tới vậy cơ à?
"Hiểu rồi, tăng thêm quân số canh giữ bên ngoài điện cho ta, các ngươi mau đi bắt thích khách!"
"Vâng!"
Bốn người bọn họ đi rồi, lúc bấy giờ Từ Cảnh mới nơm nớp lo sợ đi vào, mặt như đưa đám:
"Gia của ta, điều do tiểu nhân hiểu sai ý của ngài..."
Hả? Vừa nói được một nửa, Từ Cảnh đột nhiên sững cả người, bởi hắn thấy Dương Minh đang nháy mắt với hắn.
Gầm giường? Con mẹ nó... bọn Bàng Bôn ngu xuẩn này, đánh rắn động cỏ rồi à?
Vậy thì giờ phải làm sao? Từ Cảnh lo sốt vó.
Dương Minh thở dài một tiếng, nếu vị nữ tặc dưới mông hắn đây thực sự lợi hại như Bàng Bôn miêu tả, vậy thì mình cứ ngoan ngoãn một chút thì hơn.
Hắn mới mười một tuổi, không muốn chết sớm thế đâu.
Mặt Dương Minh đầy vẻ bất đắc dĩ, giận dữ nói: "Đêm nay đổi phòng đi, phòng lọt gió hết rồi!"
===
Chú thích:
Quả Nghị lang tướng là tên một chức quan quân sự thời nhà Tùy. Theo đó, Tả Hữu Bị Thân phủ có Chiết Trùng lang tướng và Quả Nghị lang tướng, cả thảy ba người. Quả Nghị lang tướng là phó tướng của Chiết Trùng lang tướng, tòng tứ phẩm, hiệp trợ Chiết Trùng lang tướng thống lĩnh Kiêu Quả binh