Gia Phụ Tùy Dạng Đế

Chương 10 - Nữ Tặc (1)

Hai ngày tiếp theo, Dương Minh vẫn chăm chỉ tới Vĩnh Yên cung thỉnh an hàng ngày như thường lệ.

Chuyện đại bá Dương Dũng đùa giỡn dân nữ có vẻ không có phần tiếp theo nữa rồi, có lẽ là lần trước tổ phụ bảo mình đánh Dương Dũng một cái xem như một lời cảnh cáo, hy vọng mượn chuyện ấy làm vị thái tử này biết điều hơn một chút.

Về phần nữ tử tên Vũ Văn Dục Mẫn kia đã chết hay chưa thì không phải chuyện mà hắn cần quan tâm.

Muốn sống chết thế nào cũng được, dù sao nàng ta cũng chẳng biết gì.

Trước buổi trưa, hình như Độc Cô Gà La sắp sửa tiếp đãi một nhân vật quan trọng nào đó, nên Dương Minh không tiện ở lại. Thế là hắn ngồi kiệu liễn quay về Nguyệt Hoa điện của mình.

Nguyệt Hoa điện mà hắn ở hiện tại là chỗ đại cô mẫu Dương Lệ Hoa của hắn từng ở trước kia. Có điều, tổ mẫu và đại cô thường xuyên cãi vã, mẹ con bất hòa, vì thế đại cô đã chuyển khỏi Đại Hưng cung để ra ngoài ở từ lâu rồi.

Về quan hệ giữa hai mẹ con nhà này, Dương Minh cũng hiểu phần nào.

Đại cô mẫu người ta vốn là thái hoàng thái hậu cao quý của vương triều Bắc Chu, tổ phụ Dương Kiên năm xưa lúc còn là đại thừa tướng của Bắc Chu, gặp Dương Lệ Hoa cũng phải hành lễ quân thần.

Giờ thì hay rồi, từ khi tổ phụ soán vị thành công đến nay, thái hoàng thái hậu cao cao tại thượng bỗng chốc biến thành trưởng công chúa, thân phận tụt dốc không phanh luôn.

Mà đại cô mẫu Dương Lệ Hoa năm xưa là người kiên quyết phản đối Dương Kiên soán vị, nên sau khi Đại Tùy thành lập, quan hệ giữa cô mẫu với cha mẹ cũng hục hặc tới bến.

Nguyệt Hoa điện tổng cộng có ba đội cấm vệ trông coi, mỗi đội có hai mươi người, tất cả đều là cao thủ hàng đầu, ngày đêm tuần tra bên ngoài Nguyệt Hoa điện, nếu không được cho đòi thì không được đi vào tẩm cung.

Dương Minh được Từ Cảnh hầu hạ dùng bữa trưa xong, một mình ngậm một cái thẻ trúc quay về tẩm điện, vừa đẩy cửa phòng ra, trên cổ đã bị kề một con dao găm sắc lẹm.

"Cấm nhúc nhích! Cấm kêu lớn! Không thì ta sẽ đâm chết ngươi!" Một giọng nữ vang lên sau lưng Dương Minh, sau đó cửa phòng bị đóng lại.

Dương Minh giơ hai tay lên đầu theo bản năng: "Nữ hiệp tha mạng, có chuyện gì thì từ từ nói."

Đệch, trong hoàng thành cao thủ nhiều như mây, sao lại có thích khách lẻn vào tẩm cung của mình được chứ?

Noãn Đông đâu? Lương Hạ đâu?

Sau lưng truyền đến tiếng ho suy yếu, khóe mắt Dương Minh liếc thấy mấy vũng máu đọng trên mặt đất.

Trên người nàng ta còn có thương tích ư?

Chưa kịp nghĩ nhiều, Dương Minh đã bị đối phương lấy dây thừng trói chặt hai chân, sau đó vén màn ném lên giường.

Nữ tặc kia giẫm một chân lên giường, cười lạnh nhìn Dương Minh: "Nhóc con, sao ta cảm thấy ngươi không sợ chút nào thế nhỉ?"

Lúc bấy giờ Dương Minh mới xem như đã nhìn rõ bộ dạng của nữ tặc.

Con nít con nôi không học cái hay điều tốt, lại đi học người ta làm thích khách à? Phí cái vẻ ngoài xinh đẹp dù ném vào Giáo Phường ti cũng có thể làm hoa khôi này quá đi mất.

Không đúng! Đây quả thực là một đại mỹ nhân thiên tư quốc sắc, vạn người không có nổi một người ấy chứ.

"Hoàng cung là nơi trọng địa, cấm vệ nghiêm ngặt, tiểu tỷ tỷ có thể tìm đến chỗ này của ta, chắc hẳn võ công phải hết sức cao cường, nhưng nếu tỷ tỷ muốn sống sót ra ngoài, chắc chắn không thể giết ta được, bởi vì chỉ có ta mới có thể đưa tỷ tỷ ra ngoài được."

Dương Minh sống bên cạnh tổ phụ và tổ mẫu lâu rồi, khả năng ứng biến cực kỳ nhanh nhạy.

Mặc dù hắn không hiểu nữ tặc này tiến vào hoàng cung như thế nào, và làm sao lần tới được chỗ mình, nhưng chắc chắn là nàng ta muốn đi ra ngoài.

Đây là Đại Hưng cung đấy, dù là võ học đại tông sư đệ nhất thiên hạ đi nữa, nếu Dương Kiên không gật đầu thì cũng đừng hòng lành lặn đi ra ngoài.

Vẻ mặt nữ tặc hiện rõ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nàng ta không ngờ thằng nhóc mới lớn này lại có khả năng trấn định như thế, bị dao kề cổ vẫn có thể thong dong nói chuyện.

"Thú vị lắm, không hổ là nhi tử của Dương Quảng."

Mặt nữ tặc sa sầm lại, hừ lạnh nói: "Bổn cô nương bị lão tử nhà ngươi làm hại, con chó con nhà ngươi mà không nghĩ cách đưa ta ra ngoài, ta có chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng."

Đậu má... Dương Minh lập tức đen mặt.

Hóa ra ngươi còn có ân oán với cha ta? Tức là ngươi đến đây để nhằm vào ta hả?

Từ từ đã! Đầu óc phải chết máy đến mức nào mới có thể mò đến Đại Hưng cung tìm ta chứ?

Chắc chắn nàng ta không vào được, vậy thì nàng ta vào bằng cách nào chứ?

Dương Minh chấn động đến ngây người, cũng đã đoán được đối phương là ai: "Cha ta hại ngươi á? Ngươi đừng tin người khác nói bậy chứ!"

"Hừ!" Nữ tặc lập tức nổi đóa: "Hai con chó già hợp mưu hại ta, không ngờ ta trốn ra được chứ gì?"

Bình Luận (0)
Comment