Gia Phụ Tùy Dạng Đế

Chương 9 - Phân Chia Tang Vật (2)

Từ Cảnh tiếp tục nói: "Điện hạ ngài không biết tràng diện lúc đó đâu, Đại Tùy ta quốc tộ mới thành lập, các tướng sĩ mới vừa đi ra từ trong loạn thế, nghèo rách mồng tơi, sau khi đánh vào Kiến Khang, thấy nhiều tài vật như vậy, ai mà không tham chứ? Lúc đó nếu như Vương gia chúng ta không chia số của cải đó, chỉ sợ sẽ tạo thành binh biến ngay tại chỗ ấy chứ."

"Cho nên cuối cùng đống tiền của mỹ nữ kia đêì bị đại quân công Trần chia hết một nửa, một nửa còn lại được áp tải trở về Đại Hưng, nhập vào quốc khố."

Nghe cũng có vẻ hợp lý, Dương Minh gật gù đồng ý, trước khi diệt Trần, Đại Tùy mới vừa bình định đám phản loạn Uất Trì Huýnh xong, lại đánh mấy trận với đám Đột Quyết luôn ngấp nghé trên thảo nguyên, toàn bộ phương bắc quả thật đã nghèo đến cùng cực rồi.

Cha mình làm vậy chẳng khác gì biến chuyện khao thưởng ba quân thành phân chia tang vật.

Dương Minh tò mò nói: "Cha ta là người chia phần to đúng không?"

Từ Minh kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là vậy rồi, trận diệt Trần, nhất thống nam bắc Trung Hoa đã chia cách hơn ba trăm năm, đây là công lớn bằng trời, ai dám lấy nhiều hơn Vương gia nhà ta chứ?"

Nói xong, vẻ mặt của Từ Cảnh lại càng sùng bái hơn, đây là sự sùng bái từ trong xương đối với Dương Quảng.

"Phải nói, Vương gia nhà ta đúng là hào phóng, một nửa của cải được giữ lại kia, ai cũng có phần, người tài thì được nhiều, vô cùng công bằng."

Ngươi thì biết cái gì! Đây là phí bịt miệng, cầm tiền rồi mới có thể câm miệng chứ.

Dương Minh cạn lời, đại bạn Từ Cảnh đúng là sùng bái cha mình mù quáng, khiến cho đầu óc thông minh của hắn ta cũng không đủ dùng.

Âm thầm chia cắt chiến lợi phẩm, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, Dương Minh cảm thấy, tổ phụ Dương Kiên nhất định có biết, thậm chí là ngầm cho phép.

Nhưng phần Dương Quảng cất giấu, cùng với những người được chia phần lớn, Dương Kiên chưa chắc đã biết.

"À thì, rốt cuộc Trương Lệ Hoa chết như thế nào vậy?" Liên quan tới một điểm này, Dương Minh còn là cảm thấy hứng thú vô cùng.

Trên sử sách ghi lại, sủng phi Trương Lệ Hoa của Trần Hậu Chủ,là bị nguyên soái trưởng sử, cũng chính là tổng tham mưu trưởng Cao Quýnh trong trận diệt Trần giết chết.

Lúc đó Dương Quảng truyền lệnh cho quân tiên phong đánh vào Kiến Khang đao hạ lưu nhân, muốn giữ lại Trương Lệ Hoa làm chiến lợi phẩm của mình, nhưng Cao Quýnh lại không thèm nể mặt hắn ta, một đao chém chết vị vị đại mỹ nhân đệ nhất Giang Nam này.

Không biết sự thật rốt cuộc là như thế nào nữa?

Từ Cảnh nói: "Trương Lệ Hoa là bị Vương gia hạ lệnh xử tử, yêu phi họa quốc cỡ này, sao có thể giữ lại chứ?"

"Thật hay giả đấy, ngươi đừng có gạt ta đấy nhé?" Dương Minh thản nhiên nói.

Từ Cảnh sốt ruột nói: "Tiểu nhân sao dám lừa gạt điện hạ chứ? Lúc ấy ta cùng đại quân vào thành, tận mắt nhìn thấy mà."

Là thật hay giả, Dương Minh cũng không dám khẳng định, chẳng qua trước mắt xem ra, ông cha mình không giống như loại ngu xuẩn thấy mỹ nữ là mất hồn mất vía.

Mặc dù hắn chỉ ở Giang Đô nửa năm, nhưng trong nửa năm này đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng của hắn đối với Dương Quảng.

"Đúng rồi, tổ phụ muốn phái người giết Vũ Văn Dục Mẫn, nữ nhân kia hiện tại đang ở đâu? Chuyện này không liên quan gì tới cha ta đấy chứ?"

Dương Minh biết, nếu chuyện này thật sự liên quan tới cha mình, Từ Cảnh nhất định sẽ biết, hơn nữa Từ Cảnh cũng sẽ không lừa gạt hắn.

Rất nhiều chuyện ở Đại Hưng, cha của hắn đều giao cho Từ Cảnh đi làm.

Sở dĩ Từ Cảnh quen biết nhiều như thế, là bởi vì cha nuôi của hắn ta làm nội thường thị trong cung, nói cho dễ hiểu một chút chính là có số má trong số đám thái giám trong Đại Hưng cung.

Đám người vô hậu kia rất thích nhận cha nuôi với con nuôi các thứ, coi như đền bù tiếc nuối không có gia đình.

Như vậy có thể thấy được,, ông cha cũng đã mưu tính từ lâu để Từ Cảnh được an bài ở bên cạnh mình.

Quả nhiên, Từ Cảnh không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng nói:

"Điện hạ đúng là thông tuệ hơn người, không dám dối gạt ngài, Vương gia trước kia từng căn dặn, nếu như điện hạ có thể nhìn ra manh mối, vậy thì tiểu nhân không cần giấu giếm điều gì, nếu như không nhìn ra, vậy thì tiểu nhân không thể nói ra được."

Dương Minh trợn trắng mắt, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, cha ta giao phó bất cứ chuyện gì ngươi cũng phải nói rõ cho ta biết, lỡ như xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể kịp thời xoay sở."

"Điện hạ yên tâm, chỉ cần là lời nên nói, nô tài tuyệt không dám giấu giếm." Từ Cảnh nghiêm túc nói:

"Nữ nhân kia bị thái tử bắt trở về Đông Cung, có thể chết ở nơi đó là kết cục tốt nhất, hơn nữa chuyện này cũng nằm trong suy đoán của Vương gia, huống hồ gì nàng ta cũng không biết mình bị lợi dụng."

Dương Minh gật đầu một cái."Ừm... Tốt nhất là thế, miễn cho bị bắt được lại để lộ bằng chứng gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vũ Văn Thuật tuyệt tình như vậy sao? Khuê nữ của mình cũng chịu cho đi như vậy?"

"Không phải con gái ruột." Từ Cảnh thấp giọng nói: "Là năm đó Vương gia của chúng ta tặng cho Vũ Văn Thuật, được Vũ Văn Thuật nhận làm nghĩa nữ, nha đầu này lai lịch đáng gờm lắm, nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho điện hạ biết được."

Từ Cảnh chính là như vậy, những lời không thể nói, mặc kệ Dương Minh hỏi thế nào hắn cũng sẽ ngậm chặt miệng, một chữ cũng không tiết lộ.

Dương Minh không hỏi thêm nữa, sống giữa đám người kia, không có chút tâm cơ thủ đoạn thì đúng là không thể sống quá ba chương trong tiểu thuyết.

Sau khi Từ Cảnh đi, Dương Minh gọi hai tiểu nha hoàn làm ấm giường đi vào ủ chăn cho mình.

Đợi tới khi chăn đệm đã ấm áp dễ chịu, Dương Minh mới để cho Noãn Đông hầu hạ cởi y phục ra.

Hắn ngủ ở đầu này, Noãn Đông, Lương Hạ ngủ đầu bên kia.

Mới vừa chui vào chăn, nháy mắt đã có hai đôi tay mềm mại thò qua, dịu dàng giúp hắn xoa nắn đôi chân lạnh buốt.

A.... Cuộc sống hoàng tử chết tiệt này....

Bình Luận (0)
Comment