Thái tử Dương Dũng cũng có khá đông con cái, mười ba nhi tử và tám khuê nữ.
Đáng tiếc, năng suất cao như vậy, kết quả đều là thứ xuất.
Riêng điểm này, cha của mình lại cực kỳ thông minh, ba nhi tử và hai khuê nữ (trong danh sách đích xuất), đều do Tấn vương phi Tiêu thị sinh ra, ngoài danh sách có ba nhi tử và bốn nữ nhi là do những nữ nhân khác sinh.
Ba nhi tử và bốn nữ nhi thứ xuất này, hai vợ chồng Dương Kiên đều không biết, nếu không phải khi sáu tuổi Dương Minh từng tới Giang Đô một chuyến thì đến bản thân hắn cũng không biết mình còn có bảy người em ngoài giá thú này, ăn mặc không khác gì tôi tớ trong vương phủ, đây chính là bi ai của những đứa trẻ ngoài giá thú.
Nhưng chuyện này hắn khẳng định không dám nói lung tung, bởi vì Độc Cô hậu đặc biệt kiêng kỵ chuyện thế này.
Trên thực tế, ký ức của hắn về cha mẹ mình trí cực kỳ mơ hồ, có thể nói là ít đến đáng thương.
Chỉ có thể nhớ loáng thoáng, hai vợ chồng Dương Quảng là tuấn nam mỹ nữ hiếm thấy.
Đánh giá của sử sách về tướng mạo của Dương Quảng là sáu chữ: "Dung mạo đẹp, thiếu thông tuệ".
Nông cạn, mấy câu tóm tắt kia mới nông cạn làm sao.
Ông cha Dương Quảng cho người ta cảm giác ngoại trừ anh tuấn thái quá ra, còn có một loại khí chất đặc biệt từ trong ra ngoài.
Khiêm tốn kín tiếng, tính cách ôn hòa, võ công cao cường....
Tóm lại, đây là một nam tử vĩ đại có sức hút của bậc mày râu.
Nếu không phải xuyên việt thành con của hắn, Dương Minh sẽ không cho rằng Dương Quảng có thể liên quan tới từ khiêm tốn đâu.
Nhưng sự thật đúng là như vậy, có lẽ là hắn che giấu quá tốt, hoặc cũng có thể là hắn còn chưa lên làm hoàng đế, còn chưa được nếm trải mùi vị của thứ quyền lực cao cao tại thượng kia.
Đêm đó, Dương Minh trở về Nguyệt Hoa điện.
Đại bá Dương Dũng cũng đã đưa một trăm lạng vàng đến, đại bạn Từ Cảnh đã bày vàng lên bàn, ánh nến chiếu rọi xuống, từng thỏi vàng phát sáng óng ánh.
Hai tiểu nha hoàn thiếp thân bị Dương Minh cho lui, trong phòng lúc này chỉ còn lại hắn và Từ Cảnh.
"Ta lớn như vậy, còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ."
Dương Minh nằm sấp trên bàn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm đống vàng trước mặt.
Từ Cảnh cười híp mắt nhỏ giọng nói: "Điện hạ ở lâu trong cung, ăn mặc chi tiêu không cần lo tới, đương nhiên cũng không cần những thứ này, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi xuất cung du ngoạn, sẽ có nhiều chỗ cần dùng tới thứ này lắm."
Nói nhảm! Ta còn cần ngươi giải thích về tác dụng của tiền với ta à? Ngươi coi ta là đứa trẻ mười một tuổi thật đấy à?
"Tiểu tử ngươi năm đó cũng đi theo bên cạnh cha ta, mau khai thật cho ta biết, cha ta có tiền không?"
Tôi tớ thân cận nhất bên cạnh Dương Minh chính là Noãn Đông, Lương Hạ, cùng với tên đại bạn Từ Cảnh này, từ nhỏ đã đi theo sau lưng hắn dọn phân.
Nhưng hai nha hoàn kia là người do Độc Cô hậu an bài, Từ Cảnh lại được điều tới từ Tấn Vương Phủ tận Giang Đô, trước kia chuyên hầu hạ bên cạnh Dương Quảng.
Từ Cảnh cười hề hề, lại gần ghé vào bên tai Dương Minh nói:
"Năm đó diệt Trần, Vương gia của chúng ta là đại nguyên soái dẫn quân, điện hạ cảm thấy Vương gia có tiền hay không nào?"
"Hiểu rồi hiểu rồi, hề hề hề hề...." Dương Minh cười toe toét, gõ trán Từ Cảnh một cái, nói: "Cha ta đúng là giỏi diễn kịch, tổ phụ tổ phụ và văn võ cả triều cũng cho rằng hắn là một tên quỷ nghèo kia kìa."
"Suỵt, ngài nhỏ giọng một chút chứ."
Từ Cảnh vội vàng nép sát vào trên cửa điện nghe ngóng mộthồi lâu, sau khi xác định bên trong viện không có ai khác, lúc này mới trở lại, cười nói:
"Số tiền đó của vương gia không thể để lộ ra ngoài được, điện hạ ngài tuyệt đối đừng lỡ miệng nói lộ ra đấy."
"Yên tâm đi! Ta có thể bán cha ta hay sao?" Dương Minh kéo Từ Cảnh lại gần thêm nữa một chút nữa, thúc giục: "Ngươi mau nói kĩ hơn một chút cho ta nghe đi."
Đừng nhìn Dương Minh tuổi nhỏ mà lầm, hắn kín miệng không phải dạng vừa đâu, lại là chủ tử, cho nên Từ Cảnh sẽ không lừa gạt hắn.
Từ Cảnh thầm cân nhắc sắp xếp lại một hồi mới bắt đầu nói:
"Cuộc chiến diệt Trần năm đó, Đại Tùy ta tổng cộng có ba lộ đại quân, Thượng thư Hữu phó xạ* Dương Tố dẫn tây lộ quân, Tần vương Dương Tuấn dẫn trung lộ quân, còn Vương gia nhà ta dẫn đông lộ quân, ba lộ đại quân đều được Vương gia chỉ huy. Năm đó Trần triều giàu chảy mỡ, nhiều tiền hơn Đại Tùy chúng ta nhiều, sau khi tổng quản Lư Châu là Hàn Cầm Hổ dưới quyền Vương gia công phá Kiến Khang, đã vơ vét vô số tiền bạc mỹ nữ, những thứ tiền của kia nhiều không đếm xuể, tướng sĩ tấn công Kiến Khang năm đó cũng kiếm chác được kha khá."
*Thượng thư phó xạ vốn là chức quan Thiếu phủ ở thời Tần Hán, giúp đỡ Thượng thư lệnh quản lý hồ sơ và văn thư thiếu phủ, vốn là quan viên cấp thấp. Về sau thượng thư bắt đầu quản lý chuyện cơ mật,, thượng thư phó xạ cũng càng ngày càng quan trọng. Tới thời Tam Quốc thì bắt đầu chia làm thượng thư hữu phó xạ và thượng thư Tả phó xạ.
"Ngươi cũng có đi mà?" Dương Minh hề hề nói: "Bỏ túi riêng được bao nhiêu thế?"
Từ Cảnh cười hì hì nói: "Ta cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền trinh thôi ấy mà, đều là Vương gia và vương phi khai ân ban thưởng cho, cũng có mấy thứ đồ chơi quý hiếm, có điều đều để ở Giang Đô, chờ sau này tiểu nhân theo điện hạ trở về Dương Châu, thế tử gia thích thì cứ việc cầm đi."
Dương Minh cười nói: "Ta cầm đồ của ngươi làm gì? Nói thử xem, đống của cải kia cuối cùng phân chia thế nào?"
Từ Cảnh nói: "Tuy đông lộ quân của Vương gia là chủ lực tấn công Trần, nhưng cuối cùng lúc chia tiền, Dương Tố và Tần vương điện hạ cũng đều có phần, hơn nữa còn là phần to, đám tướng lĩnh dẫn quân tấn công Kiến Khang như Hạ Nhược Bật, Hàn Cầm Hổ cũng được chia không ít, Thượng thư Tả phó xạ Cao Quýnh ban đầu không muốn nhận, nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều chia, hắn không cầm, kiểu gì cũng sẽ thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, cho nên cũng nhận một ít gọi là, nhưng không nhiều lắm."