Già Thiên

Chương 1676

"Ông!"

Chủ nhân Luân Hồi tiến lên, xương trán phát ra hào quang, toàn thân lại có vô tận Thần liên trật tự bay ra, như là từng sợi dây tiên kim xuyên thủng bát phương, quét thẳng tới Diệp Phàm.

Nhất là pháp tắc Hoàng Đạo cường đại nhất, lại đánh về phía Tiên Thai của Diệp Phàm, muốn giết chết nguyên thần hắn, làm tan biến ngay từ gốc rễ.

- Con kiến, một cước đạp chết cho xong, không có thời gian quản tới ngươi!

Chủ nhân Luân Hồi nói xong, cũng làm y như thế. Hắn giơ lên bàn chân to đạp xuống, dẫn theo vô tận pháp tắc, muốn đạp nát thân thể Diệp Phàm.

"Ầm!"

Giờ khắc này, không chỉ có cái đỉnh đồng xanh phát sáng, chính là Tiên Y hoàng kim trong Tiên Thai của Diệp Phàm cũng rực rỡ loá mắt, chấn động sóng gợn Đại đế, thủ hộ trên đầu của hắn, ngăn chặn thế công kia.

Hắn biết có hai kiện binh khí Đế ở đó, bất kể như thế nào, trong thời gian ngắn cũng sẽ không bị công phá.

Cùng lúc đó, trong tay hắn xuất hiện một cái bảo bình, máu ở bên trong cực kỳ đẹp mắt. Ngay khi nút lọ bị rút ra, lập tức làm cho phiến vũ trụ này chấn động mãnh liệt, trời xanh muôn thuở đều phải phai mờ đi.

Quá mức khủng bố! Trong máu đó ẩn chứa vô số mảnh nhỏ đại đạo, như là diệt thế, trực tiếp đứt đoạn vạn đạo tinh không, sắp làm cho hết thảy hóa thành bột mịn.

Thế nhưng, Thạch Hoàng, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Quang Ám... thần quang tăng vọt, cùng nhau nhìn lại đây, không có một chút lo lắng, trong con ngươi ngược lại lộ ra tia sáng mong được và nóng cháy.

- Tinh huyết có ẩn chứa pháp tắc đạo của Để, ngươi là muốn dùng nó đối phó với chúng ta ư? Ha ha ha...

Chủ nhân Luân Hồi cười to, sau đó im bặt điềm nhiên nói:

- Trong cơ thể chúng ta chảy xuôi chính là loại tinh huyết này, nó đối với chúng ta chính là cam lộ, có thể tẩm bổ mệnh năng của chúng ta!

Thế nhưng, hắn vừa mới nói dứt lời, tinh huyết tự động bay ra mấy chục giọt, rơi trên trận thai ở dưới chân Diệp Phàm, liền trực tiếp xé mở ra hư không, xuất hiện một cánh cửa!

Thạch Hoàng chấn động, vung cây đại kích đánh tới, nhưng vô dụng, có một loại pháp tắc chí cao vô thượng cố định hết thảy nơi đây. Đúng y như phỏng đoán của Hắc Hoàng, không thể công phá, Diệp Phàm cứ đứng trên trận thai này là được!

Sáng lạn hào quang bùng phát, cuồn cuộn mãnh liệt, đại chiến càng thêm kịch liệt!

Tòa trận thai này thật sự rất nhỏ, chỉ có thể đứng một người mà thôi, mặt trên là tinh tú trên bầu trời, như là vũ trụ bị nén lại, có lạc ấn đạo văn trải rộng trên nó, huyền ảo khó hiếu không lường được.

Hào quang sáng lạn xây dựng thành một cái cửa, như là nối tiếp tới Tiên vực, chói mắt khiến người ta không mở hai mắt ra được, như là có tồn tại nào đó sắp cất bước đi ra.

Như có như không nghe được tiếng bước chân kia, mỗi một bước hạ xuống đều làm cho tinh vực đầy trời đều rung chuyển, như là đạp chân trong lòng mọi người.

Đó là ai? Tiếng bước chân còn cách một cánh cửa mà lại chấn động cả phiến vũ trụ này, đây là lực lượng cấp Đe!

- Loại máu này... thuộc về Vo Thủy!

Thạch Hoàng đột ngột lên tiếng, nói ra lai lịch của tinh huyết.

Lời này vừa nói ra, chiến trường đều có điếm im lặng, mấy đại chí tôn đều có phần kinh dị, nhìn chằm chằm bảo bình trong tay Diệp Phàm. Nó sáng lóng lánh, trong đó có tinh huyết sáng lạn lưu động, áp chế vạn đạo chư thiên!

- Đúng vậy, là máu của hắn!

- Không thể tưởng được! Không ngờ lại là tinh huyết của Vô Thủy!

Mấy đại chí tôn đều là ánh mắt lóe sáng, thần sắc rất không thích hợp. Dường như đối với kết quả này tràn ngập bất ngờ và kinh sợ, Vô Thủy lưu lại những tinh huyết này là muốn làm gì?

Cả thế gian đều biết, Vô Thủy Đại đế năm đó cực kỳ cường thế, đối mặt với cái gì đều bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn chưa từng có thỏa hiệp, cho tới bây giờ đều là bình định đến cùng.

Người này bất kể lưu lại vật gì, khẳng định đều là thứ không thể để người ta bỏ qua, khẳng định là rất kiên cường và bá liệt, tuyệt đối sẽ chấn nhiếp lòng người.

Tuy nhiên, dù sao đều đã từng là Để và Hoàng, tất cả đều thành đạo, đều từng

thống ngự vũ trụ hồng hoang, từng nhận chúng sinh cúng bái, mỗi người đều chỉ có ta độc tôn.

Phút yên lặng ngắn ngủi, chí tôn Luân Hồi trước hết đứng ra, lại là người đầu tiên lên tiếng:

- Vô Thủy mà thôi! Nghe nói hắn rất mạnh, nhưng đáng tiếc chưa từng chiến một trận. Hừ! Chỉ là lưu lại một chút máu mà thôi, dù là nhân thân chân chính ở nơi này thì thế nào chứ?

- Hừ! Người còn sống không phải đối thủ của chúng ta, Đại đế đã chết có ích gì. Dù bản thân hắn tới đây đều giống nhau phải chết không tha!

Chí tôn Quang Ám cũng âm trầm nói.

Mấy người đều nhìn chằm chằm bảo bình trong tay Diệp Phàm. Lúc này biết được đó là máu của Vô Thủy càng thêm mong đợi: tinh huyết của một Đại đế đỉnh phong rèn luyện ra, phong ấn đến kiếp này, đối với bọn họ mà nói là đại thuốc bổ vô thượng.

- Tinh huyết của Vô Thủy... ta thật chờ mong!

Chí tôn Khí Thiên nói, lộ ra một miệng răng trắng tinh.

"Ầm!"

Ở phía sau, tiếng bước chân trong cánh cửa kia dường như càng trầm trọng, đạp bước tới đây như là sắp buông xuống ở kiếp này, chấn động mấy vị chí tôn.

- Sao lại thế này?

Chiến đấu đang tiếp tục, Thạch Hoàng, chủ nhân Thần Khư... đang đại chiến với Hư Không và Hằng Vũ, cảm giác được sinh mệnh thể phía sau cái cửa kia dường như thực sự sắp đi ra đây.

"Ầm!"

Truyền ra một tiếng vang trời sụp đất nứt, quang môn nơi đó lộ ra một thân ảnh thật lớn, đỉnh thiên lập địa, như là sắp cất bước hiện ra.

Dao động cấp chí tôn vọt ra, cực kỳ giống như một Đại đế còn sống!

- Mau đập nát quang môn!

Chủ nhân Thần Khư nói, tuy rằng là chí tôn cổ đại cường đại cái thế, nhưng cũng không muốn ở trong chiến cuộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tái hiện một Đại đế xa lạ kia thật đúng là không ổn.

Lần này không còn là một người ra tay, chí tôn Quang Ám, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Luân Hồi cả ba người đều ra tay, đánh ra pháp tắc Hoàng Đạo tấn công tới phía trước.

Thế nhưng, một mảng huyết quang bay lên, bảo bình trong tay Diệp Phàm lại rơi xuống mấy chục giọt máu, làm cho cả tòa trận thai như là bốc cháy lên, giúp cho quang môn ở đối diện kia chống cư lại.

Ba loại pháp tắc Hoàng Đạo vọt tới cũng không phá vỡ được cánh cửa cực lớn kia, hơn nữa một thân ảnh chân thật hiển hóa sắp buông xuống.

- Đúng... chân thân Vô Thủy ư?!

Thạch Hoàng là người đầu tiên cả kinh kêu lên thành tiếng, điều này làm cho mọi người cảm thấy thật khó tin.

Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh năm đó đều từng có cảm nhận, tám vạn năm trước Vô Thủy Đại đế dường như đã tọa hóa ở Tử Sơn. Cái loại dao động khủng bố lúc ấy đã làm các chí tôn thức tỉnh.

Chân thân đã tọa hóa rõ ràng, như thế nào còn có thể tái hiện?

Giờ khắc này, bọn họ có một loại dự cảm không tốt! Chẳng lẽ, năm đó Vô Thủy không phải tọa hóa? Nếu không như thế, thì chỉ còn lại có một loại khả năng!

- Vô Thủy? Vô Thủy! Ngươi ngay cả còn sống thì thế nào chứ? Thật nếu xuất thế, chúng ta cũng phài tiêu diệt ngươi!

Chí tôn Luân Hồi rống to.

Vào lúc này, bọn họ đều làm tốt chuẩn bị chiến đấu, mọi người tại đây đều chưa từng chiến với Vô Thủy, nhưng lại biết được uy danh hiến hách của Vô Thủy, nên không dám khinh thường.

Nhất là, đối với người không biết không hiếu gì, thì càng thêm cẩn thận đề phòng, vạn nhất có sát cục gì đó, hơn phân nửa sẽ bị thiệt thòi lớn.

Bọn họ tận lực tiết kiệm khí lực, bao vây quanh Diệp Phàm nơi đó, nhìn chằm chằm tòa quang môn thật lớn kia, tất cả pháp tắc Hoàng Đạo đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người kia bước ra chính là tuyệt sát.

"Boong..."

Như là có sóng âm tiếng chuông du dương truyền đến, đồng thời một thân ảnh vĩ ngạn bước một chân đi ra, chấn động ra một cơn gió lốc thật lớn, "ầm" một tiếng, đánh thẳng tới hướng chí tôn Luân Hồi.

"Rắc rắc!"

Quá mức cương mãnh, quá mức nhanh chóng, pháp tắc Hoàng Đạo đánh tới, không có gì ngăn cản, luồng hào quang này thẳng hướng bay tới quét ngang trên thân thể chí tôn Luân Hồi.

Trực tiếp đánh cho hắn bay tung lên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, mảnh vụn chiến y Thanh Kim trên người càng thêm rách nát, cả người hắn lay động kịch liệt, hiển nhiên là bị thiệt thòi lớn.

- Đây là lực lượng không có tự chém qua, Vô Thủy hắn như thế nào có thể làm được, còn sống như vậy được sao!?

Chí tôn Luân Hồi rốt cục khiếp sợ rồi! Hắn ổn định thân hình, lau vết máu nơi khóe miệng.

Nghĩ lại cũng đúng, sao có thể nghĩ tới người kia một chân vừa bước ra, liền trực tiếp vận dụng một đạo Đế tắc đánh bay chí tôn Luân Hồi, làm cho hắn phun ra một ngụm máu lớn? Đây hiển nhiên là Đại đế hoàn chỉnh.

- Bức ta thăng hoa cực hạn chiến một trận với ngươi sao, ai diệt ai còn không nhất định đâu!

Chí tôn Luân Hồi ánh mắt đều đỏ bừng.

Bị Diệp Phàm đánh bị thương, đó là hắn quá sơ ý, vốn là xem thường không có đặt hắn ở trong mắt, mà nay chính là bị một Đại đế tung một cước đá bay đi, đây là bất đồng về bản chất.

Ai so với ai khác yếu, ở trong mắt người cấp số bọn họ này liên quan quá lớn!

Đều từng là độc tôn trên trời dưới đất, chín tầng trời mười tầng đất không có đối thủ, là chủ thượng của một thời đại... ai nấy đều tự tin nhất cho rằng bản thân mình vô địch muôn đời.

Đó là tín niệm của họ, ở nhân gian này không thể bại!

Nhưng ngày nay, dường như có một Đại đế cường thế muốn đánh phá lòng tự tin của hắn, chỉ là một chân nha, cứ như vậy bước ra, đã đá hắn bay đi, khóe miệng phun máu. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất suốt cuộc đời hắn.

- Sát!

Các chí tôn khác cũng đều ra tay, nếu như một Đại đế không sứt mẻ tái hiện, đó chính là tới một hồi phiền toái lớn, sẽ làm cho mỗi người bọn họ phải thăng hoa cực hạn chiến một trận, bằng không tuyệt đối không áp chế được.

Thế nhưng làm như vậy hậu quả là gì? Ai nấy đều biết, dù chiến thắng địch thủ, chính mình cũng hơn phân nửa sẽ chết đi.

"Ầm!"

Các loại hào quang bay múa, Thạch Hoàng cứng rắn đánh trúng Hư Không một kích, cũng phóng cây đại kích với hào quang vô tận đánh tới, phải dập nát thân ảnh kia.

Người này trên bản chất so với Hư Không và Hằng Vũ là một loại lực lượng khác biệt. Hai người này miễn cưỡng sống lại pháp tắc đạo của Đế, trạng thái còn không bằng bọn họ nữa.

Mà Vô Thủy xem ra là không tổn hao gì, nếu thật tới đây, tuyệt đối là một hồi tai nạn!

Chí tôn Khí Thiên, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Quang Ám cũng đều lại ra taỵ, nhất là chí tôn Luân Hồi thần sắc lạnh lẽo, chụp rách một góc chiến y, thiêu đốt thành hào quang thanh kim rực rỡ đánh tới, ẩn chứa một lũ chân huyết của hắn.

"Ầm!" Nguồn truyện: Truyện FULL

Vẫn như cũ chính là một cước mà thôi. Toàn bộ đạp nát, mảnh nhỏ chiến y Thanh Kim hóa thành tro tàn, không thể đả thương tới hắn mảy may nào.

Mà công kích của mấy người kia, không ngờ lại bị quang môn cắn nuốt đi vào, tất cả pháp tắc đạo Đế đều biến mất, vô cùng đáng sợ.

- Vô Thủy ngươi ra đi! Bổn tọa thăng hoa cực hạn chiến một trận với ngươi!

Chí tôn Luân Hồi hét lớn.

Tới hiện tại, nhìn thấy kết quả này, trong lòng hắn một trận lạnh như băng. Đây tuyệt đối là Vô Thủy không sứt mẻ, không có tự chém một đao, bằng không không có sức mạnh cái thế như vậy!

Đó không chỉ là một góc chiến y của hắn bị đạp nát tan, mà chẳng khác nào như đạp trên mặt hắn, một cước giậm xuống còn có cái gì để nhiều lời?

- Vô Thủy đi ra chiến một trận!

Thạch Hoàng cũng quát to, giơ cao cây đại kích trong tay, rực rỡ loá mắt, khiếp sợ kinh người, sau đó nhắm ngay quang môn.

Năm đại chí tôn đều chấn ra pháp tắc Hoàng Đạo, lạnh lùng âm trầm chờ ở ngoài cửa, bọn họ cũng không sợ! Người thành đạo cho tới bây giờ đều không sợ, đều có một tấm lòng vô địch.
Bình Luận (0)
Comment