Già Thiên

Chương 1677

Thế nhưng, đợi thời gian rất lâu thân ảnh kia cũng không có bước tới đây, như là cũng nghe không được lời nói của họ, không có một tiếng đáp lại... chỉ là di chuyển nửa bước rồi thôi.

Vô Thủy không tiến không thối, không thể xuất hiện trên đời này!

Trong lòng Diệp Phàm chìm xuống, hắn biết bởi vì hắn không phải Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, vì vậy không thể làm cho chiến hồn của Vô Thủy buông xuống, không có cách nào chân chính xuất hiện.

Tới giờ khắc này, thông qua trước đây không lâu cùng tham thảo với Hắc Hoàng, cộng thêm chứng kiến trước mắt, hắn biết được sao lại thế này: hắn chỉ làm một vật dẫn, tiếp nhận pháp tắc đạo quả của Vô Thủy buông xuống.

"Thất bại trong gang tấc mà!" Diệp Phàm thở dài trong lòng, tràn ngập không cam lòng, ở vào thời loạn thế và huyết kiếp này, thật sự rất cần Vô Thủy Đại đế xuất hiện.

- Đây không phải chân thân Vô Thủy, chỉ là một pháp thân cường đại hắn phong ấn lưu lại, đáng tiếc không thể xuất hiện!

Thạch Hoàng nói.

- Giỏi cho Vô Thủy! Mặc kệ chân thân cũng tốt, hình chiếu pháp thân cũng thế, không có tự chém một đao mà giữ đến nay hiện thế, có được lực lượng cái thế như vậy, không thể không thừa nhận khiến mọi người kính sợ!

Chủ nhân Thần Khư nói.

- Thật đáng tiếc! Vậy đi tìm chết đi! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chí tôn Luân Hồi bắt đầu điên cuồng công kích.

Địa phương này trở thành một mảng hỗn loạn, có đại chiến với Hư Không, có giao phong với binh khí Đế, còn có cứng chọi cứng với pháp tắc của Vô Thủy, đó là rậm rạp đạo tắc Hoàng Đạo đan xen vào.

- Vô Thủy đi ra nhận lấy cái chết! Không thể hiển hóa, lưu lại vật vô dụng như vậy làm gì?

Có người quát to.

Diệp Phàm cảm nhận được trận thai không xong, sắp hỏng mất. Hắn thở dài trong lòng, liếc mắt nhìn vào chỗ sâu trong vũ trụ, nơi đó có bằng hữu hắn, có nữ nhân chờ đợi hắn, có cô bé, có Hắc Hoàng... Hôm nay dường như phải vãi máu ở nơi đây, không trở về được nữa rồi.

Thực lực đạt tới cảnh giới như hắn rồi, sớm đã thông linh, sẽ có một loại dự cảm trước khi chết, sinh mệnh sắp đi đến chung điếm, phải rơi vào trong bóng đêm vô tận...

Điều này không có sai, loại cảm giác này rất chân thực! Giờ khắc này, hắn thấy được một góc tương lai của chính mình, có lẽ không xem như tương lai, bởi vì đó là bóng tối, cái gì cũng không có, không còn tồn tại nữa!

- Ta sắp kết thúc rồi! Chiến không hối hận, cứ để ta chiến đến giọt máu cuối cùng khô cạn mới thôi!

Diệp Phàm rống to, lấy cái đỉnh đồng xanh trực tiếp cầm ở trong tay, bất cứ lúc nào chuẩn bị cho nó tự bạo, ngọc thạch câu phần!

- Ngươi muốn chết trận? Không phải ngươi định đoạt, ta cho ngươi sống thì ngươi sống, ta cho ngươi chết ngươi phải chết, quyền sanh sát trong tay ta, không do ngươi làm chủ!

Chí tôn Luân Hồi nhìn chòng chọc vào hắn, sau đó lại nói:

- Bao gồm Vô Thủy, hắn lưu lại tinh huyết, chỉ có thể xem như hiến tế cho chúng ta, không có tác dụng gì khác!

Loại tư thái này, loại khoa trương này, làm cho Diệp Phàm hận không thể một cước đạp ở trên mặt hắn, nhung đối phương đích xác có thực lực nói câu nói đó, là vô địch thiên hạ, ai có thể làm gì được hắn.

"Ầm!"

Giờ khắc này, quang môn ảm đạm, Vô Thủy thu hồi một chân kia, tiếng bước chân đi xa, từ đó không còn xuất hiện!

- Ha ha ha...

Chí tôn Quang Ám cười to, sau đó lắc đầu.

- Đây là vật của Vô Thủy lưu lại, khiến người ta cảm thấy buồn cười!

Có người cười lạnh nói.

"Ầm!"

Đột nhiên, một tiếng nổ vang động, vũ trụ nứt toạt ra, quang môn dập nát, Vô Thủy mặc dù rời đi, nhưng lại bộc phát ra một cổ khí tức cường đại, cuồn cuộn mãnh liệt, chấn động muôn đời!

Ở trong nháy mắt quang môn cùng với trận thai dưới chân Diệp Phàm bị hủy diệt, có một vật gì đó bay ra, rơi vào trong tay hắn.

- Là nó, dĩ nhiên là nó!

Diệp Phàm kêu to.

- Sát!

Mấy đại chí tôn đều ra tay, mà trong tay Diệp Phàm cũng đang phát sáng, tiếng "leng keng" vang động, đầu tiên một bàn tay thật lớn thò ra ngoài, "bốp" một tiếng đánh thẳng trên người chí tôn Luân Hồi.

Một cái tát này rất mạnh, máu tươi bay lên ba ngàn thước. Cả người chủ nhân Luân Hồi như là một con gà con bay tung đi, hắn phẫn nộ rống lên một tiếng, phun máu tươi bay tung tóe.

"Ầm!"

Tiếp theo, lại là một bàn chân to đạp ra ngoài, vô thủy vô chung, vượt ra ngoài dòng thời gian, không ngờ lại làm cho chí tôn Quang Ám tránh cũng không thể tránh, bị đạp trúng ngay ngực, bị đá bay ra ngoài.

"Keng!"

Chí tôn Khí Thiên cũng gặp phải một kích, một dải tơ hỗn độn bay tới, bổ lên trên binh khí của hắn, làm cho thân thể hắn lảo đảo, bịch bịch bịch đạp vỡ một mảng tinh không, bật lui ra ngoài rất xa.

Luân Hồi, Quang Ám, Khí Thiên ba đại chí tôn đều gặp phải đòn nghiêm trọng, Thạch Hoàng với chủ nhân Thần Khư chợt nghiêm lại, cái loại thủ đoạn này thật sự là cường đại.

- Vô Thủy!

Chủ nhân Luân Hồi kêu to, mặt đầy lửa giận, một cái tát đó quá ngoan độc và vô tỉnh, trực tiếp đánh trên người hắn, thân thể đau đớn khổ sở còn xa không bì kịp sỉ nhục về mặt tinh thần. Đây là một loại miệt thị và nhục nhã.

Giống như một cái tát vang dội thẳng vào trên mặt hắn, kết thúc thật mạnh, làm cho hắn tức sùi bọt mép, quá mức không cam lòng!

Hắn khẽ quát một tiếng, cả người hóa thành một luồng hào quang phóng tới, chấn động ra thần lực kinh sợ muôn đời, phải hủy diệt Diệp Phàm cùng với vật kia.

Chí tôn Quang Ám cũng phẫn nộ, bị người đạp một cước ngay trên người, cái này còn có mặt mũi gì đáng nói? Ở trong tay phải hắn xuất hiện một cây Thần trượng, thực ngắn chi dài một thước, là dùng Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, rực rỡ loá mắt, sáng lạn làm cho tinh hà đều ảm đạm thất sắc. Còn trong tay trái thì xuất hiện một mặt cổ thuẫn, cả vật thể tối đen, là dùng Hắc Kim luyện chế thành, như là một cái hắc động, vô cùng đáng sợ.

- Sát!

Quang Trượng và Ầm Thuẫn va chạm cùng một chỗ, Quang Ám đồng ca, giống như một đoạn tiên kinh cổ xưa bị Thần ma cùng tụng, đinh tai nhức óc, cuồn cuộn mãnh liệt trong vũ trụ mênh mông.

Một đạo lại một đạo Thần liên trật tự bay lên, tất cả đều như tinh tú phát sáng rực rỡ, nhằm về phía Diệp Phàm nơi đó. Đây là Quang Ám tiên kinh hóa thành pháp tắc Hoàng Đạo, bày ra một lực lượng có thể làm tan biến nhân gian.

Hai đại chí tôn cùng nhau đánh tới, Diệp Phàm tự nhiên cảm thấy được từng trận sát khí tập trung vào mình. Cường đại như Thánh thể cũng cảm thấy toàn thân lông tóc dựng đứng, đây là một loại phản ứng theo bản năng.

Tuy nhiên, hắn cũng không sợ, vật trong tay hắn kêu "leng keng" vang động, bay ra từng đạo Thần tắc, rồi sau đó lao ra một đôi nắm tay, chấn sụp đổ tinh không. Pháp tắc đạo của Đế mênh mông cuồn cuộn ngăn chặn hai đại chí tôn.

"Ầm!"

Như là phong lôi hỗn độn nổ vang, tiếng vang to lớn như cuồng phong xé nát hết thảy, như là đang sáng lập thế giới, xa xa rất nhiều tinh tú trực tiếp hóa thành bột mịn, từng mảng lớn tinh vực ảm đạm.

Đế quyền xuất kích, kéo theo cuồng phong mãnh liệt như vậy, quả nhiên không thẹn uy danh Vô Thủy Đại đế. Cứng chọi cứng với hai đại chí tôn đẩy lui bọn họ văng ra ngoài.

- Phong ấn Chi Thư, giống như Vô Thủy xuất thế!

Thạch Hoàng lộ sắc mặt âm u, lạnh lùng nhìn tới phía trước.

Cũng không có Vô Thủy Đại đế chân chính đến trái đất, đó chỉ là một bộ tiên kinh mà thôi, Diệp Phàm khống chế trong tay, tự động phát động công kích, bay ra pháp tắc hiển hóa cụ thể giống như chân thân xuất hiện.

Đó là một bộ thạch thư, vừa mới hiện ra nó vô cùng to lớn, lúc này đã biến hóa dài chỉ một thước, phong cách cổ xưa mà thô ráp nhưng lượn lờ hỗn độn khí, đã được lật mở ra.

Đây là Vô Thủy Kinh!

Diệp Phàm từng nhìn thấy qua, cũng may mắn từ trong đó học được một thần thuật vô thượng, không nghĩ tới là nó xuất hiện, bay đến trong bàn tay. Bên ngoài trông thật cổ sơ, mà bên trong là thế giới vô tận, nở rộ tiên huy.

Nó làm cho rất nhiều người rúng động, vật của Vô Thủy Đại đế lưu lại dĩ nhiên là nó. Không chỉ có ghi lại sở học, mà còn phong ấn chiến lực đế đạo của Vô Thủy, như chân thật tái hiện.

- Trên tấm bia ba giới có khắc tên ta, trên con đường luân hồi viết sinh tử, ban cho ngươi tử vong!

Chí tôn Luân Hồi sắc mặt âm trầm dọa người, miệng lại tụng chú ngữ, chí tôn giao chiến bình thường cũng không làm như vậy, bởi vì rất rườm rà, mà hắn lại trịnh trọng ngâm tụng, chỉ vì muốn thu hoạch lực lượng càng cường đại hơn.

Đây là một loại thần lực đạo tắc kỳ dị, là thể hiện ý chí và đại đạo của hắn, từ trong thiên linh cái lao ra, hóa thành từng đợt từng đợt ma quang đáng sợ, dập nát tinh không.

Ông một tiếng vang nhỏ, ma quang lại hiển hóa thành một cái lại một cái cổ tự có thể thấy được rõ ràng, loại hào quang giống như nguyền rủa này bay lên, thẳng tới hướng Diệp Phàm nơi đó, thần chắn sát thần phật chắn thí phật!

Vào đúng lúc này, xa xa một vị Chuẩn đế không biết là thuộc chủng tộc nào kêu to một tiếng, hắn từ chỗ sâu trong tinh vực định chạy tới chiến một trận, còn chưa kịp tới gần, cách rất xa đã trực tiếp hình thần nổ tung, chết oan chết uổng.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Đây cũng là một vị anh kiệt, nhưng cứ thế uổng mạng.

Có thể thấy được loại pháp tắc công kích này của chí tôn Luân Hồi khủng bố tới cỡ nào, cách tinh không rất xa vẫn có thể thu gặt lấy đi sinh mệnh thể cường đại như vậy.

Diệp Phàm tự nhiên gặp nguy cơ thật lớn, toàn thân bộ lông màu vàng, bộ lông màu xanh biếc tất cả đều dựng thẳng lên, đây là bệnh tật triệu chứng bất tường của Thánh thể đại thành.

Tuy nhiên, hắn vẫn không bị kiếp nạn, bảo bình cầm trong tay trái tự động bay ra mấy chục giọt máu rơi vào trong Vô Thủy Kinh, làm cho sương mù hỗn độn bốc hơi lên, "keng" một tiếng, Vô Thủy Kinh lật qua một trang mới!

Ngay sau đó, một loại pháp tắc đạo của Đế bay ra, hóa thành một thần tượng uy mãnh, như là vượt qua hồng hoang vũ trụ muôn đời từ xa xưa, từ khởi thủy khai thiên lập địa mà đến.

Hắn bước ra một bước, trong miệng trực tiếp phát ra một tiếng quát, chấn cho tinh tú đầy trời rơi xuống, đại đạo gào thét, chìm nổi ở dưới chân hắn, tất cả đạo tắc đều run rẩy.

Pho thần tượng này thân mình chính là từ phù văn tạo thành, đánh ra từng cái từng cái cổ tự đối chọi gay gắt với chí tôn Luân Hồi, đầu tiên là va chạm, phát ra hào quang tấn công mấy chục tinh vực, rồi lan ra khắp vũ trụ.

Sau đó là vô tình làm tan biến, dập nát tất cả chú ngữ văn tự của chí tôn Luân Hồi, một cái lại một cái phù triện nổ tung trên hư không.

Cuối cùng, pho thần tượng này phóng vọt tới, phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa:

- Tuổi già!

Cả người hắn gần như áp sát ở trên người chí tôn Luân Hồi, có thể nhìn thấy rõ ràng dòng thời gian đang chen chúc lao xuống, chí tôn Luân Hồi ở dưới tan biến của năm tháng, lung lay sắp đổ, thiếu chút nữa nổ tung.

Đây là lực lượng của dòng thời gian!

Cơ thể hắn gần như sắp bị xói mòn, giống như tảng đá đứng sừng sững muôn đời, rốt cục kiên trì không được, sắp sửa từ đó sụp đổ đi về hướng chung điếm của sinh mệnh.

- Mở ra cho ta!

Chí tôn Luân Hồi rống to một tiếng, trong thiên linh cái lao ra một cỗ tinh huyết rửa sạch thân thể, đánh tan tất cả pháp tắc cùng với hư ảnh cuối cùng của pho thần tượng này, gian nan thoát ra ngoài, thất tha thất thểu.

Lần này, hắn lại bị thiệt thòi lớn!

Điều này làm cho mọi người kinh sợ, đều không phải là Vô Thủy trở về, chỉ là một bộ kinh thư mà thôi, mà đã như vậy, thật không thể tưởng tượng!

Không hề nghi ngờ, bản Cổ Kinh này mỗi một đạo kinh văn được khắc lại đều có thể thông qua máu Đế mà thi triển ra, đây là Vô Thủy Đại đế lưu lại chuẩn bị ở đời sau.

Tuy Vô Thủy đã nói bất lực quản nó, nhưng bộ tiên kinh này thật sự rất cường đại, có lực lượng của Vô Thủy khi còn sống.
Bình Luận (0)
Comment