Ta đến tìm hắn, hắn không vui:
“Chủ nhân bận rộn, không chịu ăn uống. Nay tôi đi cùng tiểu thư, không có ai chăm sóc chủ nhân. Vì vậy gọi hạ nhân đưa phần ăn tới, ăn hay không là tùy.”
Nói xong, hắn liếc mắt một cái, lại nói:
“Nghe nói đám cướp núi đó cứng đầu, không lấy được khẩu cung, chủ nhân không nghỉ ngơi chút nào. Chủ nhân vì Bạch tiểu thư mà cố gắng.”
Ta âm thầm thở dài, “Ta tự mình đi đưa.”
Thần sắc Lộ Thập lúc này mới giãn ra đôi chút.
Chốc lát sau, xe ngựa dừng trước cửa ngục.
Lính canh định ngăn lại, bị Lộ Thập ngăn, đưa ra thẻ bài, “Người nhà.”
Hai người canh cửa do dự, “Lộ gia, tiểu thư đến đây không thích hợp lắm.”
“Tiểu thư là người của chủ nhân chúng ta, cũng là người bị hại, nên gặp mặt.”
“Vâng…”
Xích sắt kêu lách cách mở ra, hơi lạnh ẩm ướt ùa vào.
Nha hoàn đỡ ta, “Tiểu thư, để nô tỳ vào đưa đi, người yếu…”
“Không cần.”
Ở Lộ phủ, ta như con mèo con chó, cha mẹ giao ta cho Lộ Trạch Khiêm, đã sớm không còn quyền phản kháng, cần gì làm ra vẻ?
Nhà ngục tối tăm, ánh nến lung lay.
Tới một ngã rẽ, ta tự nhiên quẹo vào.
Lộ Thập hỏi: “Bạch tiểu thư từng tới đây?”
Lối đi tối tăm, ánh lửa lập lòe, sắp đặt phức tạp.
Ta ngẩn ra, “Chưa từng…”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Đi ngang qua một hành lang tối om, ta chợt dừng bước, nhìn vào sâu bên trong.
“Bạch tiểu thư đừng tò mò, bên trong giam toàn là tội phạm triều đình, có kẻ tham nhũng hối lộ, cũng có kẻ thông đồng phản quốc, c.h.ế.t không ít vương hầu tướng tá.”
Nghe hắn nhắc đến, lòng ta như bị thứ gì đó thắt chặt, từng cơn đau.
Tiếng người từ xa vọng lại.
“Khai rồi à?”
“Bẩm đại nhân, chưa ạ.”
“Tiếp tục.”
“Người sắp c.h.ế.t rồi…”
“Ta bảo, tiếp tục.” Giọng Lộ Trạch Khiêm trầm trầm không mang chút ấm áp nào.
Dần dần, ánh lửa phía trước gần lại.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nha hoàn kêu thét lên một tiếng, ngã quỵ xuống đất.
Người trên khung tra tấn không còn ra hình người nữa… Nàng quay đầu vịn vào lan can mà nôn mửa.
Ngay sau đó, một bóng dáng mang mùi m.á.u chắn trước mặt ta.
Bàn tay lớn che mắt ta lại, giọng đầy giận dữ: “Lộ Thập, ngươi muốn c.h.ế.t à?”
Thân ta lảo đảo, không nói nổi một câu, toàn là những hình ảnh đẫm m.á.u hiện lên.
"Chủ nhân... thuộc hạ không ngờ..."
"Ra ngoài lĩnh phạt." Giọng Lộ Trạch Khiêm lạnh lùng, mang theo sát ý không che giấu, "Nếu nàng có mệnh hệ gì, ngươi lấy đầu đến gặp ta."
Ta đứng ngơ ngác tại chỗ, tay vẫn cầm hộp cơm.
Lộ Trạch Khiêm ôm chặt lấy ta, giọng thì thầm như sợ làm ta hoảng sợ.
"Viên Hương, đừng sợ... ta không phải như vậy, quên đi có được không..."
"Ta..."
Ta há miệng, nén lại cảm giác buồn nôn, "Ta đến đưa cơm cho huynh..."
"Được, ta ăn." Hắn đồng ý ngay, kéo ta về phòng thẩm vấn, đặt hộp cơm lên bàn, nhưng tay vẫn không buông, lòng bàn tay đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Ta nhắm mắt lại, giọng nhẹ nhàng, "Ta muốn về."
Lộ Trạch Khiêm gật đầu, "Ta tiễn nàng."
"Không cần... ta có thể tự về."
Lộ Trạch Khiêm nắm chặt tay, "Viên Hương, ta..."
"Buông ra." Ta nói dứt khoát, toàn thân run rẩy, trong đầu ngập tràn những hình ảnh, áp lực khiến ta khó thở.
Ta dường như nhớ ra điều gì đó...
Cùng một nhà ngục, cùng một dụng cụ tra tấn.
Lộ Trạch Khiêm toàn thân nhuốm máu, như một Tu La.
Và hai xác c.h.ế.t đẫm m.á.u khác.
Vu Phong, Tịch Nguyệt.
Rõ ràng lần đầu tiên nhớ ra hai cái tên, nhưng lại quen thuộc như thân thiết.
Tim ta như bị d.a.o cắt, dựa vào tường, từng bước từng bước đi ra ngoài, ánh sáng mờ mờ ngoài sân phủ lên một lớp nắng.
Các thị vệ đang cười nói: "Tịch gia, Vu gia đến rồi? Giúp Thẩm tướng quân làm việc?"
"Ừ. Nghe nói mấy ngày trước bọn cướp đã bị bắt, tướng quân phái chúng ta đến hỏi tình hình."
Ta nhìn mơ màng, trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống.
"Viên Hương!" Lộ Trạch Khiêm vội vã đỡ lấy ta.
Ta chậm rãi, chậm rãi, nắm chặt áo Lộ Trạch Khiêm, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi:
"Đó là cánh tay đắc lực của huynh.. tại sao huynh lại làm như vậy..."
Nghe câu nói này, sắc mặt Lộ Trạch Khiêm tức thì tái nhợt.
Ký ức của ta xuất hiện hai dòng.
Chúng thỉnh thoảng chồng lên nhau, thỉnh thoảng lại tách rời.
Trong đó một dòng, ta có thể nhìn thấy tương lai mơ hồ và xa xôi.
Chẳng hạn, cái c.h.ế.t của Thẩm Kinh Mặc, và sự điên cuồng của Lộ Trạch Khiêm.
Cảm giác cận kề cái c.h.ế.t mãnh liệt chưa từng có, dường như có gì đó đang sụp đổ trong ký ức, khi nó vỡ tan, ta sẽ chết.
Ta nằm trên đất, lặng lẽ nhìn lên bầu trời, há miệng thở dốc...
"Các ngươi buông tha ta đi..."
Sắc mặt Lộ Trạch Khiêm u ám đáng sợ, mắt hắn đỏ rực, giọng nói sắc bén: "Gọi Thẩm Kinh Mặc đến nhanh!"
Có người chạy vội ra ngoài, tai ta ù đi, không nghe thấy gì.
Trên trời bắt đầu rơi những bông tuyết.
Ta nằm trong tuyết, bất động, đột nhiên cười.
"Đó không phải là mơ... Thẩm Kinh Mặc đã tặng ta cây trâm."