Ta hiếm khi tỉnh táo, phát hiện sắc mặt Thẩm Kinh Mặc tái nhợt hơn thường lệ.
Dưới mái tóc đen che phủ, có vết m.á.u khô đã đen.
"Bị thương lúc nào?" Ta hỏi.
Là ngày nhảy xuống, bị cướp tập kích sau lưng, hắn không chịu lộ lưng ra, chắc vì lý do này.
"Không đến lượt nàng lo, lo tốt cho mình đi."
Ngọn lửa cuối cùng tắt ngấm, xung quanh trở lại tối tăm.
Với thân thủ của Thẩm Kinh Mặc, tìm chút củi khô không khó, nhưng giờ, hắn để lửa tắt.
Chỉ có một lý do, hắn bị thương nặng, không đi được nữa.
Lạnh thấu xương.
Ta và hắn, mỗi người một góc, đối diện trong im lặng.
"Thẩm tướng quân, c.h.ế.t ở đây, không cam lòng chứ."
Thẩm Kinh Mặc nhạt giọng: "Chôn cùng nàng, cũng tốt."
“Không sợ ta nửa đêm từ mộ bò ra, làm ngài không được yên ổn à?”
Trong bóng tối, tiếng thở của hắn dần yếu đi, không trả lời.
Ta đột nhiên hét lên: “Thẩm Kinh Mặc!”
“Ừm…”
Ta gượng ngồi dậy, khó khăn bò qua, thử xem hơi thở của hắn.
Bóng đen đó nói: “Ta chưa c.h.ế.t đâu.”
Nghe giọng nói đó, cũng như sắp c.h.ế.t rồi.
Gió núi lạnh buốt từ bốn phía ùa vào, tuyết dày trước cửa tan thành nước, thấm ướt quần áo chúng ta.
Ta bắt đầu gắng gượng giữ tỉnh táo, không ngừng nói chuyện với hắn.
“Ôm ta đi.” Thẩm Kinh Mặc trong yên lặng mở miệng, “Chỉ một lần thôi.”
Ta ngẩn ra, cuối cùng chỉ cởi áo khoác trên người, đắp lên Thẩm Kinh Mặc.
“Thẩm tướng quân, dù có chết, cũng là Lộ Thu Nguyệt thu xác cho ngài, không tới lượt ta ôm ngài.”
Thẩm Kinh Mặc phát ra tiếng cười ngắn, như tự giễu: “Phải… tự làm tự chịu.”
Đêm dài đằng đẵng, ta và hắn, ai cũng không khá hơn ai.
Đói khát và lạnh lẽo cuối cùng cũng chiến thắng chúng ta, sự im lặng như một con quái thú khổng lồ, mở rộng cái miệng đỏ lòm, nuốt chửng hy vọng sống sót.
Nhưng từ khi rơi xuống vách núi tỉnh dậy, ta đã không còn sợ c.h.ế.t nữa.
Thậm chí với cái chết, ta còn có cảm giác thân thuộc và mong chờ kỳ lạ.
Khi bóng tối ập đến, ta thấy mình nhẹ nhõm vô cùng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
…
“Thuốc của Bạch tiểu thư sắc xong chưa?”
“Rồi, chủ nhân vừa ra khỏi ngục, đang trên đường về. Mau cho Bạch tiểu thư uống, không thì lại nổi giận đấy.”
Ý thức là thứ tỉnh trước tiên, cơ thể rất nặng, mắt cũng không mở nổi, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Một trận xôn xao qua đi, nghe mấy tiểu nha đầu run sợ nói: “Chủ nhân…”
Gió lạnh thổi vào phòng, nhanh chóng ngừng lại, có người đứng ở xa cởi áo khoác, dừng lại một lát rồi mới bước tới.
Lòng bàn tay nóng hổi, mang theo hơi ấm của lửa than áp lên trán ta.
Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên: “Hôm nay vẫn chưa tỉnh sao?”
“Chưa tỉnh ạ.”
Mùi trên người hắn ta không thích, có mùi m.á.u nhàn nhạt, làm ta liên tưởng đến nhà lao ẩm ướt tối tăm và những dụng cụ tra tấn đầy máu.
Ta nhăn mặt, nghe giọng hắn đột nhiên gấp gáp: “Viên Hương… nàng tỉnh rồi?”
Dường như đột nhiên giành được quyền kiểm soát cơ thể, ta mở mắt ra.
Lộ Trạch Khiêm ngồi xổm bên giường, lo lắng nhìn ta, đôi mắt đen của hắn từ từ sáng lên.
“Ta… về rồi?” Vừa mở miệng, giọng khàn đặc, Lộ Trạch Khiêm lại gần, nghe rõ.
Hắn nắm lấy tay ta, nói: “Ta nhìn thấy áo khoác của nàng trong rừng… hồn ta gần như bay mất.”
Muốn hỏi tình hình của Thẩm Kinh Mặc, đối diện ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm, ta ngập ngừng.
Hắn dường như hiểu ta muốn nói gì, “Thẩm tướng quân bị thương chút thôi, không sao.”
Điều này thật không công bằng với Lộ Trạch Khiêm.
“Trạch Khiêm, hôn sự này—”
“Không từ hôn.” Lộ Trạch Khiêm cắt ngang lời ta, khuôn mặt lạnh lùng, “Nàng thích ai cũng được, hôn sự này, ta không từ hôn.”
“Không đáng.”
“Ta biết chừng mực, cho bao nhiêu, nhận lại bao nhiêu, ta không so đo không tính toán, như thế cũng không được sao?”
Lộ Trạch Khiêm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta,
“Đã bao nhiêu năm rồi, Viên Hương, lần trước nàng rơi xuống vách núi, yêu ai… ta chấp nhận… ta cắn răng, ép mình chấp nhận, lần này, đừng đ.â.m d.a.o vào ta nữa. Ta cầu xin nàng.”
“Không liên quan đến Thẩm Kinh Mặc, ta không muốn lấy chồng nữa.”
“Nàng không muốn lấy, ta nuôi nàng. Ai dám nói gì, ta g.i.ế.c người đó.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy sự cố chấp trong mắt Lộ Trạch Khiêm. Ẩn sau ánh mắt ôn hòa của hắn là bóng tối đủ để hủy diệt người khác.
Ta nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
…
Từ khi trở về từ núi Tùng Tử, ta thường cảm thấy lạnh, dù trong nhà đốt lửa ấm cũng không đủ.
Lộ Trạch Khiêm không tranh luận với ta, nhưng ta biết, hắn không cho ta về Bạch phủ, vừa khéo, cha mẹ ta cũng không muốn thấy ta trở về.
Sáng hôm đó, hắn ngồi bên giường nhìn ta, hơ ấm tay ta, rồi đút lại vào chăn:
“Hôm nay trời đẹp, có thể ra ngoài đi dạo, ta gọi Lộ Thập đi cùng nàng.”
“Được.”
Chẳng mấy chốc đã tới trưa, không thấy bóng dáng Lộ Thập.
Hỏi qua hạ nhân, mới biết Lộ Thập đang ở trong bếp.