Ta nhìn về phía phu nhân, vừa chuẩn bị nói về chuyện của Xuân Hạ thì một giọng nói bất ngờ vang lên: "Đợi đã!"
Ta quay đầu lại, thấy Hầu gia chậm rãi đi đến.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, phu nhân đứng dậy nghênh đón.
"Lão gia, sao chàng lại đến đây?"
Hầu gia khoát tay áo, nhìn về phía ta đang quỳ: "Vừa nghe nói có người mang thai con của bản hầu, nếu thật sự có thai, thì phải giữ lại..."
Một ông lão tóc bạc cầm hòm thuốc đi đến trước mặt ta, định bắt mạch, thì một bóng dáng lao ra, quỳ xuống trước Hầu gia và phu nhân.
"Hầu gia, phu nhân, người đêm đó là nô tỳ, không phải Tiểu Lan, xin hãy tha cho Tiểu Lan, nếu phạt thì hãy phạt nô tỳ..."
Ta quay đầu lại, thấy Xuân Hạ quỳ trước mặt mình, lúc này nàng ta khóc như hoa lê dưới mưa.
Chưa để mọi người kịp phản ứng, Xuân Hạ đã ôm bụng, làm bộ như muốn nôn, mọi người lại một lần nữa hoảng hốt, phu nhân mặt mày xanh mét, lão đại phu có chút vô thố nhìn ta và Xuân Hạ, không biết nên bắt mạch cho ai trước.
Ta nhìn Xuân Hạ trước mặt, chỉ cảm thấy người trước đây từng đối xử chân thành với ta đáng sợ làm sao, quả thật là nàng ta đã từng bước tính toán.
---
Không có gì bất ngờ, Xuân Hạ thật sự mang thai con của Hầu gia, trở thành tứ di nương của Hầu gia.
Bụng ta cũng thật sự là do ăn uống không tiêu mà bị trướng, lão đại phu trước khi đi còn kê cho ta một phương thuốc trợ tiêu hóa.
Toàn thân ta đau nhức nằm trên giường, bên ngoài truyền đến tiếng châm chọc của những nha hoàn khác trong nhà ấm trồng hoa.
"Quả thật đáng đời, ngày nào cũng nịnh bợ Xuân Hạ, lại bị Xuân Hạ đùa bỡn quay vòng vòng."
"Bây giờ Xuân Hạ đã là tứ di nương, còn mang thai con của Hầu gia, nếu sinh được một đứa con trai, không chừng sau này có thể mẫu bằng tử quý trở thành trắc phu nhân, còn Lan Nhi chỉ là một nha hoàn ở nhà ấm trồng hoa, sao có thể so được?"
"Nói cũng đúng, ngày nào cũng giúp Xuân Hạ làm việc lấy lòng, không ngờ cuối cùng chẳng được gì, thật là buồn cười..."
Tiếng cười nhạo bên tai không dứt, trong đó còn có giọng điệu châm biếm của Hoàng bà tử.
Ta biết bọn họ cũng không thực sự muốn chế giễu hay châm chọc ta, bọn họ chỉ không cam tâm khi Xuân Hạ trở thành tứ di nương, trong lòng ghen tị nhưng không thể tìm Xuân Hạ để chế nhạo, chỉ có thể đến tìm ta để xả giận.
Ta không để t@m đến sự chế giễu của bọn họ, mà càng hoảng sợ trước mưu kế của Xuân Hạ, nàng ta ngay từ đầu đã lợi dụng ta.
Xuân Hạ cho ta ăn nhiều bánh nếp chỉ để muốn ta làm kẻ c.h.ế.t thay, ăn nhiều nếp dễ bị đầy bụng còn dễ nôn mửa, thật sự rất giống mang thai.
Khi nàng ta xác định mình mang thai, nàng ta đã tìm Hoàng bà tử tố cáo ta là nha hoàn đã qua đêm với Hầu gia, đồng thời nàng ta cũng tìm người mật báo cho Hầu gia rằng ta đã mang thai.
Nàng ta ẩn mình trong bóng tối quan sát, nếu Hầu gia coi trọng đứa trẻ này, nàng ta sẽ đứng ra nhận.
Nếu Hầu gia không quan t@m đến đứa trẻ, thì ta sẽ chịu cơn thịnh nộ của phu nhân, bị đánh c.h.ế.t tươi.
Nếu ta tố cáo nàng ta, thời điểm ta tố cáo, nàng ta cũng có thời gian để chạy trốn, có thể nói nàng ta đã tính toán rất chu đáo.
Dùng ta làm mồi nhử, tránh khỏi nguy hiểm của bản thân, trong khi ta vẫn ngốc nghếch lo lắng cho nàng ta bị phu nhân phát hiện, nghĩ lại thật là buồn cười.
Trong lúc mơ màng ta đã ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy hơi khát, chuẩn bị dậy lấy nước, vừa mở mắt ra, đã thấy một người đứng trước giường.
Ta giật mình, vừa chuẩn bị kêu lên, nhưng phát hiện người đó lại là Xuân Hạ, lúc này nàng ta đang lệ rơi đầy mặt nhìn ta.