Ta cảnh giác lùi lại: "Ngươi định làm gì?"
Xuân Hạ lập tức quỳ xuống trước mặt ta: "Xin lỗi, ta biết ta đã lợi dụng ngươi, ngươi trách ta cũng là đúng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, nếu không làm như vậy thì ta chỉ có một con đường chết, mà ngươi cũng thấy rồi đấy, cuối cùng ta cũng đã đứng ra, ngươi chắc chắn sẽ không chết..."
Những lời này suýt khiến ta bật cười, nàng ta thật sự nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Nhưng giờ nàng ta đến nói những điều này, rõ ràng còn có mục đích khác.
"Bây giờ ngươi đã là tứ di nương, ta chỉ là một nô tỳ trong nhà ấm trồng hoa, sau này ngươi đi con đường vẻ vang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta."
Xuân Hạ lại lắc đầu: "Lan Nhi ngốc, nếu thật sự như vậy, ta đã không đến tìm ngươi, ta đến đây là để cứu mạng ngươi."
Ta nhíu mày, Xuân Hạ tiếp tục nói: "Bây giờ ta đã trở thành tứ di nương của Hầu gia, lại còn mang thai, phu nhân chắc chắn sẽ coi ta như cái gai trong mắt, nhất định sẽ tìm cách đối phó ta.
"Hôm nay mọi người đều thấy rõ, ta lợi dụng ngươi tính kế ngươi, chúng ta như nước với lửa, phu nhân bên kia cũng biết trước kia chúng ta từng sống chung, nếu muốn đối phó ta, phu nhân chắc chắn sẽ đến tìm ngươi, vì bà ta sẽ thông qua ngươi để hiểu ta.
"Khế ước bán thân của ngươi đang ở trong tay phu nhân, nếu ngươi không nghe lời phu nhân, thì chỉ có thể chết, nhưng nếu ngươi nghe lời phu nhân, ngươi cũng không thông minh bằng ta, đấu không lại ta, ngươi vẫn chết..."
Nói đến đây, trong mắt Xuân Hạ ánh lên sự khinh thường, rõ ràng nàng ta không coi ta ra gì.
Ta nghe thì trong lòng kinh hãi không thôi, ta đã đoán ra, Xuân Hạ đang nghĩ đến việc liên kết với ta để đối phó phu nhân, tham vọng của nàng ta không chỉ muốn làm di nương, mà còn nhắm đến vị trí phu nhân.
Vì vậy, Xuân Hạ từ đầu không chỉ muốn lấy ta làm kẻ c.h.ế.t thay, mà còn nghĩ đến việc lợi dụng người khác để tạo ra ảo giác rằng chúng ta trở mặt, để ta làm nội ứng cho nàng ta. Thật sự là mưu kế sâu xa, cũng thật tàn nhẫn, đã sớm được bố trí.
Quả nhiên, Xuân Hạ nói tiếp: "Vì vậy, ngươi cứ giả vờ nghe lời phu nhân, thực chất là tỷ muội chúng ta liên kết lại để kéo phu nhân xuống, bộ dạng của ngươi cũng xinh đẹp, đến lúc đó ta trở thành phu nhân, ngươi cũng có thể làm di nương, làm tiểu thiếp, trở thành chủ tử, chẳng tốt sao?"
Xuân Hạ tràn đầy hứng khởi, đôi mắt sáng rực, nàng ta tin rằng ta không thể nào từ chối.
Ta cười khổ trong lòng, thực sự không thể từ chối, vì ta đã nhận ra, nếu hôm nay ta không đồng ý, Xuân Hạ với tư cách là tứ di nương, chắc chắn sẽ không để ta sống sót, dù sao ta cũng có hiểu biết nàng ta.
---
Giống như Xuân Hạ dự đoán, phu nhân nhanh chóng gọi người đưa ta đến bên bà ta.
"Nghe nói Xuân Hạ trước đây luôn sống cùng phòng với ngươi?" Phu nhân hỏi.
Ta cúi đầu trả lời: "Hồi phu nhân, trước đây nô tỳ đã từng sống cùng một phòng với tứ di nương."
Phu nhân cười khẽ: "Ngẩng đầu lên."
Ta nghe vậy liền hơi ngẩng đầu lên một chút.
Phu nhân nhìn thoáng qua, gật đầu nhẹ, rồi lạnh nhạt nói: "Sau này ngươi ở lại đây hầu hạ đi!"
Nói xong, trực tiếp xua tay ra hiệu cho ta lui xuống, đại nha hoàn Tiểu Thúy thân cận của phu nhân đến dẫn ta rời đi.
Ra khỏi cửa, Tiểu Thúy lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: "Đừng hết nhìn đông rồi nhìn tây, cái thứ không lên được mặt bàn, thật không biết phu nhân nhìn trúng ngươi cái gì..."
Nói rồi, Tiểu Thúy tức giận ra sức véo eo ta vặn vài cái, khiến ta đau đến run rẩy, nhưng ta cũng không dám nói gì thêm.
Theo Tiểu Thúy đến một phòng trong hậu viện, trong lòng ta không ngừng dấy lên nghi vấn, nhưng cũng không nghĩ ra được lý do, đành thôi không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, ta dậy sớm làm việc, tìm bà tử quản sự hỏi thăm, bà tử kia chỉ liếc nhìn ta một cái, ánh mắt kia rất kỳ quái, vừa có sự ghen tị vừa có sự khinh thường.
Bà ta chậm rãi nói: "Phu nhân không có căn dặn, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi..."
Nghi vấn trong lòng ta càng lớn hơn, có chút không hiểu mà quay về phòng.