Ta vốn tưởng rằng sau khi bị thương sẽ được quay về nhà ấm trồng hoa, không ngờ phu nhân không cho ta rời đi, mà giữ ta lại hầu hạ bà ta, mỗi ngày làm một số việc quét tước dọn dẹp.
Ta có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Ở bên cạnh hầu hạ hơn mười ngày, ta cũng bình an trải qua hơn mười ngày.
Trong khoảng thời gian này, ta nghe được nhiều tin tức, chủ yếu đều liên quan đến Xuân Hạ.
Xuân Hạ thực sự rất có bản lĩnh, khiến Hầu gia rất vui vẻ, thậm chí còn tiết kiệm được cả việc sáng tối phải thỉnh an phu nhân, tổ yến a giao và các loại thuốc bổ quý giá liên tục được gửi đến cho Xuân Hạ, như Thược Dược cô nương.
Thậm chí, nghe nói Xuân Hạ đã lấy lý do hoa từ nhà ấm trồng hoa gửi đến không đủ tốt, trực tiếp đánh Hoàng bà tử hai mươi roi.
Hoàng bà tử đã lớn tuổi, hai mươi roi này tuy không lấy mạng bà ta, nhưng cũng đủ khiến bà ta sống dở c.h.ế.t dở.
Nghe nói sau đó Hoàng bà tử về nhà nằm ba ngày, cuối cùng vẫn chết.
Còn Tôn mụ mụ, người đã mua bọn ta vào phủ ngày đó, Xuân Hạ đã đổ lỗi cho bà ta vì đã mua phải nha hoàn tay chân không sạch sẽ, trực tiếp giận chó đánh mèo Tôn mụ mụ, Tôn mụ mụ lớn tuổi cũng bị bán đi.
Về việc này, ta không có phản ứng, đó là ân oán của bọn họ, không liên quan đến ta.
Mà sau nửa tháng ta ở bên phu nhân, khi ta đang nhóm lửa ở bếp nhỏ, Tiểu Thúy xông vào, đi đến bên ta, không nói hai lời đã kéo mạnh miếng vảy trên vết thương trên má ta ra.
Ta đau đến hít một hơi lạnh, m.á.u lập tức chảy ra.
Tiểu Thúy lạnh lùng mở miệng: "Lau sạch máu, rồi mang món tráng miệng vào buồng trong, phu nhân và Hầu gia đang đợi!"
Ta không dám chậm trễ, chỉ đơn giản xử lý vết thương, cũng không dám băng bó, chỉ có thể bôi một ít thuốc.
Ta không ngốc, đương nhiên biết đây là hiệu quả mà phu nhân muốn.
Quả nhiên, khi ta mang món tráng miệng đến trước mặt Hầu gia, ánh mắt của ông ta lập tức rơi vào vết thương trên mặt ta, ông ta hơi nhíu mày.
Vốn dĩ vết thương không lớn, nhưng vì bị rách lần hai, nên nhìn có vẻ dữ tợn hơn.
Phu nhân vẫy tay ra hiệu ta rời đi, ta cúi đầu từ từ lui ra ngoài.
Khi lui đến cửa, ta nghe thấy phu nhân nói: "Nha đầu này cũng thật đáng thương, hôm đó làm kẻ c.h.ế.t thay cho Tứ muội muội, trong phủ có nhiều người ghen tị với Tứ muội muội được sủng ái, không dám tìm Tứ muội muội, chỉ có thể trút giận lên nha đầu này, tở nhà ấm trồng hoa bị người ta ức hiếp, thấy đáng thương nên ta mới mang về viện này của ta.
"Khuôn mặt kia của nàng ta, vốn dĩ cũng xinh tươi, không ngờ hôm đó khi mang thuốc bổ cho Tứ muội muội về, lại bị người ta đẩy từ phía sau, một khuôn mặt đẹp đẽ đã bị hủy hoại..."
Ta không nghe thấy những lời sau, nhưng khi rời đi ta quay đầu nhìn Hầu gia một cái, ông ta chau mày, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
Ta cười khổ trong lòng, người có thể làm đương gia chủ mẫu trong tòa nhà sâu rộng như vậy làm sao có thể không có thủ đoạn, chỉ với vài câu ngắn ngủi này đã khiến Hầu gia có phần khúc mắc với Xuân Hạ.
Đầu tiên là chỉ ra ta từng là kẻ c.h.ế.t thay cho Xuân Hạ, ám chỉ rằng Xuân Hạ không phải người dễ đối phó, cũng là người rất có mưu kế, hơn nữa ta đã sống chung với Xuân Hạ một thời gian dài, ta vì Xuân Hạ mà bị người ta ức hiếp, mà Xuân Hạ lại không có chút phản ứng nào, chứng tỏ Xuân Hạ là người trở mặt vô tình.
Sau đó lại nói ta là người mang đồ cho Xuân Hạ, lúc trở về bị người ta hại, mặc dù không nói rõ, nhưng câu trước thì nói bộ dáng của ta xinh tươi, câu sau lại nói ta có khuôn mặt đẹp, rõ ràng ám chỉ Xuân Hạ đã hại ta, hủy hoại dung mạo của ta.