Sau bữa ăn, ta nghe nói Hầu gia đêm đó không đến chỗ Xuân Hạ, mà lại ra ngoài tìm vui.
Sau đó liên tiếp năm ngày đều ở lại lầu Bách Hoa, cho đến khi Xuân Hạ có dấu hiệu động thai, Hầu gia mới say khướt trở về.
Nhưng cùng lắm chỉ an ủi một đêm, rồi lại ra ngoài tìm vui, rõ ràng đã có phần ngờ vực Xuân Hạ.
Xuân Hạ bên kia cũng coi như có bản lĩnh, không biết từ đâu biết được lời nói của phu nhân với Hầu gia hôm đó, sau đó lập tức bắt đầu biểu diễn.
Gióng trống khua chiêng tặng thuốc bổ cho ta, còn tìm đại phu chữa thương cho ta, kéo ta vào vườn hoa khóc lóc như hoa lê dưới mưa, nói xin lỗi ta, đều là nô tài bên dưới tự ý chủ trương, sợ quấy nhiễu đến đứa trẻ trong bụng nàng ta, nên không nói cho nàng ta biết chuyện ta bị ức h.i.ế.p và hủy dung.
Khi khóc đến chỗ thâm tình, nàng ta nhiều lần nghẹn ngào, còn động thai.
Vào đêm đó, Hầu gia không thể không trở về an ủi.
Có lẽ màn biểu diễn của nàng ta đã có tác dụng, sau đó nghe nói Hầu gia đã đánh c.h.ế.t một nha hoàn trong viện của Xuân Hạ, để trút giận cho Xuân Hạ.
Nghe nói nha hoàn này tự tiện làm chủ, không nói cho Xuân Hạ về chuyện của ta, khiến Xuân Hạ động thai, Hầu gia nổi giận.
Nha hoàn này ta đã gặp qua, rất hiền lành, giống ta, là vì để phụ mẫu và đệ đệ trong nhà có thể sống sót, tự nguyện bán mình, làm việc rất chăm chỉ, mỗi lần gặp ta, nàng ấy đều mỉm cười cúi chào.
Về việc này, ta chỉ cảm thấy thật bi ai, có lẽ không lâu nữa, ta cũng sẽ bị đánh c.h.ế.t như vậy, dù sao hiện giờ ta đã trở thành quân cờ trong cuộc chiến giữa Xuân Hạ và phu nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị coi như một món đồ bỏ đi.
Vì vậy ta phải tự cứu mình, ta cần phải nghĩ cách rời đi.
---
Trải qua ự việc này, trong phủ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, phu nhân không còn ra chiêu nữa, Xuân Hạ cũng lấy lại được sự sủng ái của Hầu gia.
Nhưng ta biết, đó chỉ là bề ngoài, là sự yên tĩnh trước cơn bão táp mà thôi.
Khi hầu hạ phu nhân, ta nghe thấy Tiểu Thúy và phu nhân nói rằng Xuân Hạ nhiều lần tìm Nhị di nương và Tam di nương trong phủ, nhưng hai vị di nương này đều tránh mặt nàng ta.
Tiểu Thúy khi đó có giọng điệu rất khinh thường: "Phu nhân, tứ di nương này đang muốn liên kết với hai di nương kia để đối phó với ngài, nhưng tiếc là bọn họ không thèm để ý tới nàng ta."
Phu nhân cũng tỏ ra khinh thường: "Cứ để nàng ta nhảy múa đi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, khế ước bán thân vẫn ở trong tay ta, chờ đến khi sinh con, bỏ mẫu lưu tử là được rồi."
Khế ước bán thân trong tay phu nhân, vậy thì phu nhân sẽ đứng vững, Xuân Hạ không thể trông chờ vào Hầu gia, Thược Dược cô nương chính là ví dụ sống động.
Vì vậy, Xuân Hạ phải giải quyết vấn đề khế ước bán thân trong thời gian mang thai này, hoặc là giải quyết phu nhân.
Ta muốn rời khỏi Hầu phủ cũng phải lấy được khế ước bán thân, vì vậy phu nhân chuẩn bị dùng khế ước bán thân để khống chế nàng ta, Xuân Hạ chắc chắn phải biết điều này.
---
Trong tháng thứ năm Xuân Hạ mang thai, trong phủ có người nói bụng nàng ta nhô ra, nhìn rất giống con trai.
Điều này khiến Hầu gia rất vui mừng, ngày nào cũng ở bên Xuân Hạ.
Đến tháng thứ sáu, Xuân Hạ không ăn được gì, ăn bao nhiêu thì nôn bấy nhiêu, lại còn mơ ác mộng cả đêm, điều này khiến Hầu gia rất đau lòng cho đứa trẻ trong bụng Xuân Hạ.
Xuân Hạ đề nghị tìm pháp sư đến làm pháp sự, Hầu gia đồng ý.
Pháp sư ở trong phủ niệm kinh hai ngày, cuối cùng nói với Hầu gia: "Tứ di nương gặp ác mộng và không muốn ăn uống, là vì tiểu Hầu gia có khí vận quá mạnh, thân phân nô tài của tứ di nương không chịu nổi vận khí này, nên mới như vậy, nếu kéo dài như thế, e rằng thai nhi khó giữ được!"
Đêm đến, Hầu gia đã tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân của Xuân Hạ, dẫn Xuân Hạ đến quan phủ để thoát khỏi nô tịch, trở thành lương tịch.
Vì điều này mà phu nhân tức giận đập vỡ đồ sứ đầy phòng.
Ta biết đây là Xuân Hạ ra chiêu, nhưng nếu chỉ như vậy, có lẽ vẫn chưa đủ.
Vì vậy, khi Xuân Hạ tìm ta, ta hoàn toàn không thấy lạ.