Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 51



Người đến mặc một bộ áo xanh, cài tóc bằng trâm gỗ, dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt chính trực, ngay thẳng.
“Liễu Như Khanh?” Lý Do Hỉ đứng dậy, “Sao anh lại ở chỗ này? Đây là đâu thế?”
Thập Dương kéo Hoàng Nham đứng dậy, khuôn mặt không giấu được sự yêu thích, “Hê hê, Vịt Rán Giòn, Vịt Rán Giòn! Chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Hoàng Nham nâng tay áo lên xoa mồ hôi bên thái dương, thấy cậu ta không hề có ý muốn trả thù, cười một cái tỏ ý cảm kích, “Nơi này là Tô Thủy hà dưới chân Bất Hàm sơn.”
Lý Do Hỉ lắc cánh tay của Liễu Như Khanh, “Vì sao Hoàng Nham lại ở đây? Không phải anh nói đem bán bọn họ đến Lĩnh Tiên quán cho tu sĩ mang đi luyện đan à?”
Liễu Như Khanh không thèm đếm xỉa, “Có gì lạ đâu, họ đưa ra một cái giá càng cao hơn, đương nhiên tôi sẽ thả họ ra rồi.”
Trên sườn núi phía xa có một mảnh rừng trúc, đập vào mắt là một màu xanh thắm, Liễu Như Khanh nói xong thì cứ tự nhiên đi về hướng rừng trúc.
Lý Do Hỉ há to miệng ngạc nhiên, đúng là một lý do đơn giản, thuần khiết, không giả tạo! Vẫn là lần đầu tiên nàng gặp một người còn không biết xấu hổ hơn cả mình, chẳng hề xứng với bộ mặt đạo mạo, thản nhiên kia!
“Họ?” Lý Do Hỉ cân nhắc ý tứ trong lời hắn ta nói, “Lẽ nào Vạn Nương cũng ở đây?” Nàng đuổi theo mấy bước, Thập Dương và Hoàng Nham đi ở đằng sau.
Lý Do Hỉ y hệt cái pháo liên thanh: “Liễu Như Khanh, không phải anh là quán quân công trạng của Lĩnh Tiên quán Tứ Hà thành à? Chạy đến vùng núi hẻo lánh này làm gì thế? Anh không kiếm tiền giải cứu tộc nhân của anh à?”
Liễu Như Khanh không chớp mắt, “Kiếm tiền đủ rồi thì sẽ tự trở lại.”
Lý Do Hỉ nhìn mảnh rừng trúc ở không xa, bỗng nhiên bừng tỉnh, “A! Đây là quê của anh hả, anh là Trúc tử yêu (yêu tinh cây trúc) thật!”
Cứ đi mãi, Lý Do Hỉ lại phát hiện ra không bình thường.

Bầu trời trên đỉnh đầu như có một kết giới trong suốt không dễ phát hiện ra, bên ngoài kết giới có tia nhỏ khí đen lượn lờ mơ hồ.
Liễu Như Khanh cũng chẳng đáp lời, cứ đi như thế đến một chỗ đất trống, đấy ra một đống linh thạch lớn, thi thuật niệm chú đẩy hết linh lực của linh thạch vào mặt đất.
Lý Do Hỉ đến gần nhìn mới phát hiện ra thảm cỏ trên mặt đất như bị lửa thiêu vậy, chỗ bị đốt cháy đen xì cực rộng, hình thành một trận pháp hình tròn có đường kính khoảng ba trượng.

Liễu Như Khanh đứng ở chính giữa trận pháp, quỳ một chân xuống, dồn hết linh lực của linh thạch xuống dưới đất.
Thập Dương ôm chặt cánh tay Hoàng Nham, sợ hắn ta chạy mất.


Cậu ấy vẫy tay với Lý Do Hỉ, “Chị, đây là Tịnh nguyên tam thanh trận.”
Lý Do Hỉ tò mò, hỏi: “Có tác dụng gì?”
“Có thể dùng để ngăn cách khí trọc (đục), uế, âm, tà, bảo vệ cho bình an cho một vùng.

Phần lớn là dùng ở một số nơi dễ bị tà ma ảnh hưởng, nhưng mà vì rất tốn tiền nên không thường dùng.

Liễu Như Khanh có nhiều tiền thật đấy, một đống linh thạch lớn như thế mà nói dùng là dùng, cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.”
Thập Dương nhìn đống linh thạch kia của hắn ta, tặc lưỡi -- Toàn là cao cấp đấy, có thể mua được bao nhiêu đồ ăn đây!
Lý Do Hỉ quay đầu nhìn xung quanh, “Nhưng nơi này non xanh nước biếc, cây cỏ tốt tươi, không giống dáng vẻ bị nhiễm tà khí mà.”
Thập Dương nói: “Đúng thế, bởi vì chúng ta ở bên trong kết giới của trận, có lẽ bên ngoài không hề có dáng vẻ thế này đâu.

Cũng có lẽ thi thể đầy đất, quỷ khí ám trời, cây cỏ khô héo.”
Lý Do Hỉ hoảng sợ ôm mặt, “Thế chúng ta còn không chạy mau đi?” Nàng nói xong lại thật sự chạy ngược lại, Thập Dương cũng thả Hoàng Nham ra, chạy theo nàng.
Hoàng Nham đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người đi xa, vò đầu không hiểu.
Kết quả còn chưa đến một khắc, họ lại quay lại đây rồi.
Lúc đến không hề để ý, bây giờ mới nhớ ra.

Dường như lúc cái con Khuê ngư tinh kia bắt đầu đi nhầm đường thường xuyên hơn, dưới nước cũng dần trở nên đục ngầu, sinh vật trong nước cũng ít hơn hẳn.

Khuê ngư tinh không ăn uống nữa, chỉ bơi xung quanh một cách mù quáng.
Có lẽ bên ngoài đã xảy ra biến hóa từ lâu, nhưng bọn họ vẫn luôn ở dưới nước, chẳng hề phát hiện ra chút nào cả.

Dù sao thì Khuê ngư tinh cũng chỉ là một con cá, trí nhớ của cá vốn là rất kém.

Hắn ta cố ý trả thù mới dẫn họ bơi đến đây, hay là thật sự lạc đường thì cũng không thể biết, dù sao hiện tại họ cũng không thể đi được.
Bên ngoài kết giới của trận pháp có trời đất thế nào cũng chưa biết, nàng quyết định sẽ không đi mạo hiểm.

Bây giờ không có tọa kỵ, càng không thể lại xuống nước bơi về được.
Lý Do Hỉ lấy Phong ngữ bộc ra xem, có lẽ là bị ngăn cách bởi đã tiến vào phạm vi của kết giới, mai rùa mất đi cảm ứng.

Cái góc đã xuất hiện biến hóa lúc đầu lại mất đi màu sắc, trở lại màu trắng bình thường.
Lý Do Hỉ nhớ mang máng, Bách Lý Minh Minh đã nói với nàng Liễu Như Khanh từng bái Ô Thiệu Tùng làm sư phụ, tu vi cao thâm.

Mặc dù Hoàng Nham là yêu nhưng cũng xem là một nửa người quen.

Dù sao thì hiện tại cũng không đi được, còn không bằng đi theo bọn họ.
Liễu Như Khanh củng cố trận pháp, lại biến linh thạch thành bột mịn, rải xuống đất.

Cũng không để ý đến họ, đứng dậy phủi lại áo khoác, cứ tự nhiên đi về rừng trúc.
Lý Do Hỉ đuổi theo, hỏi: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì thế, sao anh phải làm trận pháp gì gì tam thanh kia?”

Liễu Như Khanh lại nói: “Nếu hai người muốn ở lại đây, cần phải trả tiền cơm nước, ở trọ.”
Nghĩ đến tạm thời cũng không đi được, hơn nữa xác thực là phần uế thân tiếp theo cũng ở phương hướng này, có lẽ có liên quan đến cái gì mà trọc uế âm tà Thập Dương nói kia.

Lý Do Hỉ dứt khoát lấy ra hai viên dạ minh châu cỡ trứng chim bồ câu, “Trả, trả phí bằng viên to, hai viên đủ chưa?”
Vẻ mặt Liễu Như Khanh không biểu cảm, nhận lấy, “Đủ rồi, cảm ơn.”
Liễu Như Khanh dẫn họ lên núi theo một đường mòn nhỏ, thềm đá dưới chân phủ đầy lá trúc, trong rừng trúc im lặng dị thường, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá trúc xào xạc, trúc xanh vây quanh, âm u, tách biệt.
Mảnh rừng trúc này rất lớn, cứ đi thẳng theo thềm đá khoảng chừng hai khắc, Lý Do Hỉ nhìn thấy một khóm Lăng tiêu dày đặc, nở sáng lạn leo trên cây trúc.
Nàng cười khà khà quái dị, “Thập Dương, tình nhân cũ của cậu cũng ở đây này!”
Trên mặt Hoàng Nham hơi ngượng nghịu, Lý Do Hỉ càng buồn cười hơn.
Vài căn nhà trúc thấp thoáng giữa một mảnh xanh biếc, phía trước truyền đến mấy tiếng nói chuyện lờ mờ, có nam có nữ.

Có một giọng nói mà Lý Do Hỉ thấy hơi quen tai.
Nàng dừng bước, “Trong rừng trúc có bao nhiêu người ở thế?”
Liễu Như Khanh quay đầu nhìn nàng, “Không nhiều, cũng sáu, bảy người thôi.” Hoàng Nham đứng ra nói: “Là mấy em trai, em gái kết nghĩa của tôi.”
Em trai, em gái?
Lý Do Hỉ rẽ một cái, vượt qua Liễu Như Khanh, tiến về phía trước mấy bước dài thì nhìn thấy hai nam hai nữ đang ngồi quanh cái bàn trúc đánh mạt chược.
Quả nhiên Lý Do Hỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hét to: “Cái con rắn chết tiệt nhà cô! Thế mà thật sự là cô!”
Hai bóng dáng một xám một xanh kia không phải là Hôi Lô và Thanh Thanh thì còn có thể là ai, con mụ Thanh Thanh thối tha kia suýt nữa thì siết nàng ngừng thở ở Cửu Phu trấn! Còn đôi nam nữ một đỏ một trắng kia thì nàng không nhận ra.
Bốn người nghe tiếng thì đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng, Thanh Thanh vỗ bàn đứng dậy, mày liễu nhíu chặt: “Tiện nhân, lại là ngươi!” Nói xong, nàng hóa thành nguyên hình, nhe răng, bay xuống dưới.
Lý Do Hỉ muốn tránh đi theo bản năng, lại phát hiện không phải hướng về nàng!
Thanh Thanh phóng thẳng về phía Thập Dương rồi, kết quả bay được nửa đường đã bị Liễu Như Khanh chặn ngang tóm được, ném sang một bên, giọng điệu lạnh lùng: “Ở đây không cho phép đánh nhau, đừng để cho ta phải nói lần thứ hai.”
Ở đây, tu vi của hắn ta là cao nhất, một đám yêu quái lại nhận sự bảo hộ của hắn ta, tự nhiên là sợ hắn.

Thanh Thanh rơi xuống đất lại hóa thành hình người, phủi lá trúc khô trên váy, trừng mắt nhìn Thập Dương.
Kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, lúc đầu ở bên bờ Hoài Thủy hà, Thập Dương nhục nhã nàng ta như thế nào, nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng đấy!
Thấy Thập Dương, nàng ta tức đến nỗi cứ cách một đêm lại muốn nôn hết cơm ra, làm gì còn tâm trạng nào để chơi mạt chược nữa, tức giận thở phì phò đi mất.

Hôi Lô nhìn họ một lần rồi cũng đuổi theo Thanh Thanh.
Bên cạnh bàn chỉ còn một thanh niên mặt vuông mắt híp, mặc áo đỏ, và một thiếu nữ tuổi xuân mặc áo trắng, hai người đang hiếu kỳ đánh giá họ.

Hoàng Nham vội tiến lên trước giới thiệu, “Đây là tứ đệ Xích Tẫn và ngũ muội Bạch Nguyệt của tôi.”
Thế là xem như Đông bắc ngũ tiên kết nghĩa ở Bất Hàm sơn đã tề tựu rồi.

Ngũ tiên chỉ là tên gọi bọn họ tự đặt cho mình, thật ra mọi người đều là yêu quái tu luyện trên núi này thôi.
Bản thể của Xích Tẫn là một con hồ ly màu đỏ, Bạch Nguyệt là một con nhím con.
Hoàng Nham lại giới thiệu: “Đây là Lý cô nương và Thập… Thập Dương huynh đệ…..”
Thập Dương không hài lòng giọng điệu của hắn ta, “Ta với Vạn Nương chẳng xảy ra cái gì cả, ngươi đừng có trưng ra cái vẻ mặt ngượng nghịu đã bắt được gian phu thế này được không! Hơn nữa, căn bản là ta không thích kiểu như mụ ta.”
Vốn Hoàng Nham cũng chẳng xấu hổ như thế, bây giờ bị cậu ta nói ra, quả thật là hận không thể đào ngay một cái động dưới đất để chui vào!
Người mắt híp gọi là Xích Tẫn và thiếu nữ Bạch Nguyệt không hẹn mà cũng lên tiếng, “Ồ, thật sao?”
Đúng vào lúc này, trong nhà trúc không xa truyền đến một giọng nữ kiều mỵ, “Hoàng Nham về rồi à?” Vạn Nương cầm xẻng đảo thức ăn đi ra.

Lý Do Hỉ cười với nàng ta, chào hỏi, “Lâu lắm không gặp, Vạn Nương.”
Vạn Nương lộ vẻ ngạc nhiên, lại rất nhanh chóng trừng mắt với nàng, nhẹ giọng khiển trách, “Họ Hoàng kia, qua đây cho ta!” Hoàng Nham vội tiến đến, nàng ta kéo góc áo của Hoàng Nham, quay lưng lại, “Sao họ lại đến đây…..

Còn nữa, em bảo chàng hái rau dại ngoài bờ sông về đâu……”
Hoàng Nham vò đầu, cười ngốc nghếch, “Tôi quên rồi.”
Lý Do Hỉ chào hỏi với Xích Tẫn, Bạch Nguyệt, giới thiệu đơn giản về bản thân.

Nói không chừng còn phải ở chung với họ một khoảng thời gian, cũng không nên đắc tội với tất cả mọi người.
Xích Tẫn và Bạch Nguyệt cũng rất dễ nói chuyện, mọi người tùy ý hàn huyên mấy câu.
Liễu Như Khanh dẫn Lý Do Hỉ và Thập Dương tiếp tục tiến vào, sắp xếp cho họ một gian nhà trúc để ở.
Sau khi đi được một khoảng cách, Lý Do Hỉ tranh thủ hỏi: “Sao họ lại ở đây thế, cũng tụ tập đủ người cứ như đã hẹn trước rồi vậy.”
ơ
Liễu Như Khanh đi đằng trước, dáng người thẳng tắp như cây trúc hai bên đường, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Lúc ở Tứ Hà thành, họ trả tôi tiền, tôi liền thả họ ra, sau đó thì cũng không gặp lại.

Hơn một tháng trước, tôi quay về đây, phát hiện trọc khí, uế khí ở Bất Hàm sơn càng ngày càng nặng, đã lan tràn đến tận đây, làm một khoảng rừng trúc lớn bị chết héo, nên mới tạo ra kết giới này.”
Đi đến phía trước một căn nhà trúc nhỏ hai tầng, Liễu Như Khanh đẩy cửa vào, “Chỗ sâu trong Bất Hàm sơn đã bị biến thành nơi ẩn náu của yêu ma hoàn toàn rồi nên họ mới đến tìm tôi để nương tựa.

Về phần vì sao họ lại tới nơi này thì tôi chẳng quan tâm.”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Được rồi.”
Hắn ta lại xoay người dặn dò, vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì: “Chỗ tiền kia của cô có thể ở đây ba tháng.

Nhưng không được đánh nhau, cũng không được tùy tiện ra khỏi phạm vi của kết giới, muốn ra ngoài thì tất phải có tôi đi cùng.”
Lý Do Hỉ nghiêng đầu, hỏi: “Vì sao không thể ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm à?”
Liễu Như Khanh nói: “Cô sẽ mang trọc uế khí bên ngoài vào đây, việc này đối với yêu tinh cây cỏ mà nói là chí mạng.

Đây là nơi tôi sinh ra, tôi hạ kết giới ở đây để bảo vệ mảnh rừng trúc này.”
Liễu Như Khanh im lặng một cái chớp mắt, lại nói, “Sâu bên trong Bất Hàm sơn có một ma đầu, tất cả trọc uế khí của vùng này là do hắn ta dẫn đến.

Cho nên, nhớ lấy không được chạy loạn, bị bắt thì tôi cũng không đi cứu cô.” Dứt lời, hắn ta quay người đi mất.
Lý Do Hỉ vuốt cằm tự lẩm bẩm, “Uế khí? Hay là trọc uế, đục đến thế nào cơ? Có phải là họ hàng của anh không, Đại Ma Vương?”
Kê Vô Trần ở trong thức hải trầm mặt, “Không biết, ở trong kết giới thì tôi không cảm nhận được.”
Thập Dương muốn hành động ngốc nghếch, “Thế có phải là chúng ta chuẩn bị buổi tối lén chuồn ra ngoài xem thử không?”
Lý Do Hỉ vỗ một phát trên đầu cậu ta, “Chuồn cái đầu em! Để Liễu Như Khanh dẫn chúng ta đi có phải tốt không, có bảo tiêu miễn phí mà không dùng, ngốc không thế hả!”.


Bình Luận (0)
Comment