Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 52



Lý Do Hỉ nằm trên giường trúc nghỉ ngơi, đang nghĩ xem ngày mai lắc lư Liễu Như Khanh hay là tối nay lắc lư Liễu Như Khanh đây.

Bỗng, sáo huân rung động.
Lý Do Hỉ vừa nhấc lên nghe thì thấy tiếng của Ngọc Trụy Nhi, cậu ta hỏi: “Chị a Hỉ, chị đến đâu rồi?”
Lý Do Hỉ vắt chéo chân, nhớ lại một chút, nói: “Hình như gọi là Bất Hàm sơn đấy.”
Ngọc Trụy Nhi: “Bất Hàm sơn? Bất Hàm sơn là ở đâu? Cách Dương Thiền Tông giới xa không?”
Lý Do Hỉ hỏi Thập Dương, Thập Dương đang nằm ở cách vách, phòng trúc cách âm không tốt, đứng bên trong hay ngoài phòng nói chuyện đều có thể nghe thấy.

Cậu ấy nói lớn: “Cách Dương Thiền Tông giới mười vạn tám nghìn dặm nữa.
Ngọc Trụy Nhi nghe thấy tiếng của Thập Dương thì lập tức ủ rũ, “Thế chị còn có việc à?”
Lý Do Hỉ nói: “Tôi không có việc gì, tắt huân.”
Vừa tắt không đến nửa khắc, sáo huân lại rung lên, Lý Do Hỉ không kiên nhẫn: “Cậu còn có việc gì?”
Đầu bên kia cái huân là giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ, “A lô? A Hỉ, cô đang ở đâu đấy, tôi với Trầm Nghiên đã chia tay rồi, bây giờ tôi đến chỗ cô nhé!”
Lý Do Hỉ ờ một tiếng, chẳng thấy gì lạ, “Thế cô đến đi, tôi ở trong rừng trúc dưới chân Bất Hàm sơn, chắc cô cần bơi qua đây đấy.”
Giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ nghe có vẻ rất bình tĩnh, không hề đau khổ như lần đầu tiên chia tay.

Không khóc không làm loạn, còn nói một chữ được rất dứt khoát.
Nàng ấy khác thường như vậy làm Lý Do Hỉ rất tò mò, “Lần này là vì sao thế? Sao cô lại bình tĩnh thế này?”
Ở đầu kia, Bách Lý Minh Minh tranh thủ tiếp lời, “Hai người họ cãi nhau tám trăm hiệp một ngày! Từ sau khi cô đi thì đã tan tan hợp hợp đủ tám mươi tám lần rồi! Bây giờ cứ nhìn nhau là thấy ghét.”
Bách Lý Lộ Lộ nổi giận: “Ta còn không phải vì cậu à! Nếu không thì sao lại cãi nhau với Trầm Nghiên được? Con người của Trầm Nghiên đơn giản là không biết tốt xấu.


Bản tiểu thư đối xử với hắn ta tốt như thế mà hắn còn dám đưa ra yêu cầu nữa! Quá đáng!”
Bách Lý Minh Minh lại bắt đầu nịnh nọt: “Hê hê, tiểu thư, tôi biết tiểu thư đối với tôi tốt nhất, người đừng giận nữa mà, tôi đấm chân cho…..”
Lý Do Hỉ không khỏi ngồi thẳng dậy, tò mò: “Rốt cuộc thì Trầm Nghiên đã đắc tội cô thế nào vậy?”
Bách Lý Lộ Lộ lại bắt đầu tố khổ, “A Hỉ, cô không biết đâu, lúc đầu hắn cũng rất tốt.

Nhưng mà sau này luôn nổi nóng một cách khó hiểu, còn luôn trừng mắt với tôi nữa! Nể tình hắn đối xử tốt với tôi, tôi cũng nhường nhịn.

Tôi vốn còn định mang hắn về Tứ Hà thành để mẹ tôi gặp thử đấy, nhưng mà cô biết hắn nói gì không?”
Lý Do Hỉ hỏi: “Gì cơ?”
Giọng điệu của Bách Lý Lộ Lộ tràn ngập ngạc nhiên, “Thế mà hắn lại bảo Minh Minh đừng có đi theo tôi nữa, hắn có thể bảo vệ tôi.

Nhưng mà tôi với Minh Minh lớn lên bên nhau từ nhỏ, Minh Minh chính là chân tay của tôi, sao tôi có thể không cần cậu ấy được?”
Bách Lý Minh Minh còn phụ họa theo: “Đúng thế, Trầm Nghiên khinh thường tôi!”
“Ồ…..” Lý Do Hỉ bị hỏi, gãi đầu: “Thế, tôi muốn hỏi một chút, lúc cô ở cùng với Trầm Nghiên, Minh Minh ở đâu?”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Cậu ấy đi theo bên người tôi mà, chính là hệt như mọi khi.”
Lý Do Hỉ đổi một cách hỏi khác: “Thế lần trước, cái lần mà Trầm Nghiên hẹn cô ra bờ sông, rồi lần mà tặng hoa cho cô, còn dắt cô lên núi chơi ý, lúc đó Minh Minh ở đâu?”
Mặc dù Bách Lý Lộ Lộ không hiểu nhưng vẫn trả lời thành thật: “Chính ở phía sau tôi mà.”
Lý Do Hỉ há hốc miệng: “Thế lần nào hai người hẹn hò cũng có mặt cậu ta?”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Đương nhiên rồi, tôi với Minh Minh không rời như hình với bóng, trừ lúc đi tắm, đi nhà xí, đi ngủ ra thì cậu ấy thủ hộ ở bên ngoài, còn lại tất cả thời gian đều ở cạnh tôi!”
Lý Do Hỉ cười ngất: “Không trách được Trầm Nghiên lại cãi nhau với cô, cả ngày bị một cái bóng đèn tranh phát sáng ở bên cạnh, đổi là người khác thì ai cũng không chịu nổi đâu!”
Bách Lý Lộ Lộ cũng nổi trận lôi đình, “Sao hắn lại không chịu nổi, tôi với Minh Minh ở bên cạnh nhau từ nhỏ mà, sao có thể tách ra được! Yêu cầu này của hắn quá vô lý rồi, tôi tuyệt đối không thể đáp ứng! Tôi không thể vì tìm tướng công mà không cần Minh Minh nữa, Minh Minh phải đi nơi nào chứ? Tôi lại trở thành người thế nào!”
“Haizzz-----” Lý Do Hỉ thở dài, lại hỏi: “Thế từ trước đến nay hai người có hành động gì thân mật không?”
Bách Lý Lộ Lộ còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng Bách Lý Minh Minh rút đao, “Hắn dám! Tôi là người đầu tiên chém đứt tay hắn!”
Lý Do Hỉ ngạc nhiên -- Cũng chính là nói hai, ba tháng nay, chỉ sợ là đến tay của nàng ấy mà Trầm Nghiên cũng chưa được nắm bao giờ.

Bách Lý phu nhân thành chủ Tứ Hà thành có tận ba ông chồng, thế giới tu chân cũng không bảo thủ đến mức độ này đi.
Đáp án lộ rõ ràng, Bách Lý Minh Minh sẽ chém đứt tay hắn.
Lý Do Hỉ chỉ đành thỏa hiệp, cũng được, tha cho Trầm Nghiên đi.

Nàng nói: “Nếu đã chia tay rồi thì coi như xong, cô đến tìm tôi đi, nhưng mà tôi không dám đảm bảo sẽ luôn ở đây, có thay đổi gì thì lúc ấy sẽ liên lạc nhé.”
Cãi nhau mấy lần xong, Bách Lý Lộ Lộ cũng bình tĩnh lại từ lâu rồi, đã thật sự hạ quyết tâm muốn đi, dứt khoát đáp ứng một tiếng rồi tắt sáo.
Thập Dương ở cách vách đi sang đây, đã nghe được toàn bộ đoạn hội thoại vừa xong: “Em thấy hai người họ cứ dính lấy nhau mà sống cũng được, đừng có gây họa cho Trầm Nghiên nữa.”
Lý Do Hỉ nói: “Đúng thế, Trầm Nghiên người ta là một ma bao nhiêu bổn phận đấy, thật thật thà thà làm ruộng mấy trăm năm chỉ để kiếm kinh phí giúp Đại Ma Vương kiến thiết.

Nhưng mà chắc là trải qua một lần kinh nghiệm này, Trầm Nghiên sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi trèo cành cao, ôm đùi nhà giàu nữa.

Làm ma mà, tâm tính cũng rất quan trọng, còn phải làm cho đến nơi đến chốn.”
Hai người ở trong phòng trúc lần lượt phát biểu quan điểm, nhận thức về bấu víu quyền quý hay là tự lực cánh sinh, cuối cùng đạt thành nhận thức chung -- Bấu víu quyền quý để kiếm tiền vốn trước đã, sau đó lại đi tự lực cánh sinh.
Hai người khen ngợi lẫn nhau, đồng thanh: “Quân tử suy nghĩ giống nhau (1)!” [Ngát dịch và đăng trên dđ Lê Quý Đôn]
Lúc này, tiếng của Hoàng Nham truyền vào từ bên ngoài phòng trúc, “Lý cô nương, Thập Dương huynh đệ, ăn cơm thôi.”
Lý Do Hỉ nhảy xuống giường, ôm Lý Viên Viên, “Đi, đi ăn cơm.”
Bên ngoài phòng của Vạn Nương và Hoàng Nham có một cái bàn dài, bởi vì chỉ có hai người họ biết nấu cơm nên đơn giản là cả nhà đều tụ tập ăn cơm ở đấy.

Lúc này bên bàn đã đầy người, năm đóa kim hoa huynh đệ kết nghĩa ở Bất Hàm sơn, Vạn Nương và Liễu Như khanh cũng đã ở đây rồi.
Thấy Lý Do Hỉ và Thập Dương một trước một sau đi đến, vẻ mặt Thanh Thanh bất mãn, “Đại ca, sao lại gọi cả họ đến nữa?”
Hoàng Nham sắp xếp bát đũa cho hai người, còn chuẩn bị một cái đĩa tròn cho Lý Viên Viên, bên trong có thịt vịt luộc xé sợi trộn với cơm trắng và mỡ lợn.
Tính cách của hắn ta luôn tốt, lau tay ở tạp dề rồi cười nói: “Mọi người cùng sống dưới một mái hiên mà, đừng cãi nhau, phải hòa khí, Thanh Thanh ngoan.”
Lý Do Hỉ đã nghe thấy giọng của Thanh Thanh từ xa, nàng quay đầu, che miệng nói thầm với Thập Dương: “Nàng ta không thích em, em cứ ngồi cạnh nàng ta cho tức chết đi!”
Thập Dương nghe được thì cười hề hề, cúi người sáp đến bên tai nàng, “Được.”
Lý Do Hỉ đi thẳng đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thanh Thanh, Thập Dương chen chân vào giữa Hôi Lô và Thanh Thanh, cứng rắn lách vào, “Chúng ta đã nộp tiền ăn rồi, sao không thể đến ăn cơm chứ?”
Hôi Lô bị cậu ta đẩy ngã dập mông xuống đất, “Ngươi…..”
Thập Dương đắc ý, lè lưỡi với hắn.
Lý Do Hỉ tiện tay gắp một đũa bì lợn trộn vào bát Thanh Thanh, giọng điệu thân thiết: “Thanh Thanh, ăn đi.

Đều nói ăn gì bổ đấy, lần trước Viên Viên nhà tôi cào mặt cô, thật là ngại quá, đều trách tôi dạy dỗ không nghiêm.” Nàng nói xong lại giả vờ ngạc nhiên nhìn mặt nàng ta, “Ái chà, thế mà lại lành hết rồi! Đến một vết sẹo cũng không thấy!”
Thập Dương lập tức tiếp lời, “Đó là bởi vì đã uống máu của em! Nếu không ít nhất cũng phải chữa tám năm, mười năm đấy!” Xoay đầu nói với Thanh Thanh, “Ơn tình như thế mà cô lại không cảm ơn tôi, đúng là chả có lương tâm gì cả!”
Hôi Lô phủi mông đứng dậy, phản bác: “Sao chúng tôi lại không có lương tâm, không có lương tâm mà lại thả cậu đi à? Thanh Thanh nhà chúng tôi không phải thục nữ dịu dàng hiền lành, nhưng cũng không đến lượt cậu dạy dỗ!”
Thanh Thanh giận, trừng Hôi Lô: “Nhị ca!”
Bị ép giữa Lý Do Hỉ và Thập Dương, đến cánh tay mà Thanh Thanh cũng không nhấc lên được.

Nàng ta nhìn Hoàng Nham, giọng nói còn mang chút nức nở, “Đại ca! Anh nhìn họ này!”
Hoàng Nham cũng chẳng biết làm sao, đây là địa bàn của người khác, hắn ta cũng không đắc tội nổi.
Lý Do Hỉ nở nụ cười kiểu đã trêu đùa thành công, trượt theo băng ghế dài đến bên cạnh Liễu Như Khanh, ngồi cạnh hắn, vẻ mặt tự đắc.
Thanh Thanh tức giận bừng bừng đứng lên, chạy đến ngồi xuống chỗ Vạn Nương ở đối diện, Vạn Nương vội vỗ sau lưng nàng ta để an ủi, lại hung hăng trừng Lý Do Hỉ một cái.
Cuối cùng Liễu Như Khanh cũng lên tiếng, “Được rồi, đừng làm loạn nữa.

Mau ăn cơm đi, ăn xong còn bàn bạc về kế hoạch tác chiến tối mai.”
Lý Do Hỉ và Thập Dương nhìn nhau, Thập Dương hỏi: “Kế hoạch gì? Muốn đánh ai?”
Bạch Nguyệt nhấc đũa lên rồi hung hăng chọc vào bánh bao không nhân ở trong bát, cắn răng nghiến lợi: “Đi Bất Hàm sơn thảo phạt tiểu ma đầu! Tên kia phóng độc ra ngoài, lạm sát kẻ vô tội, còn hại chúng ta không nhà để về, xấu xa chết đi được!”
Thập Dương vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa nhồm nhoàm nói không rõ: “Các người giết người đã đủ xấu xa rồi, thế mà lại có kẻ còn xấu xa hơn các người, thế thì phải xấu đến mức độ nào cơ chứ!”
Bạch Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cãi lại: “Thích ăn thịt người nhất là Hôi Lô và Thanh Thanh! Tôi với tứ ca vẫn luôn ở trong núi, chưa từng ăn thịt người, nhiều nhất cũng chỉ ăn mấy con thỏ này, rắn này, chuột này đó thôi.

Từ sau khi ma đầu kia xuất hiện, toàn bộ sinh vật sống ở Bất Hàm sơn đã có một nửa chết dưới tay gã, đến cả đại yêu có chút đạo hạnh cũng không thể nào chạy thoát, nếu không phải tôi và tứ ca chạy nhanh thì cũng bị gã giết rồi!”
Xích Tẫn bưng bát, đôi mắt híp như chưa tỉnh ngủ, gật đầu phụ họa theo: “Đúng, đúng, đúng, đúng, đúng vậy.”
Trong lòng Lý Do Hỉ rất tò mò, đây là uế khí hay là ma vương, sao nàng nghe cứ thấy giống có quan hệ với Đại Ma Vương nhỉ.
Lẽ nào thật sự là họ hàng của Đại Ma Vương, thế người họ hàng kia biết tin tức phần uế thân thứ tư à?
Nàng kiềm chế sự hiếu kỳ mãnh liệt, rất vất vả mới cơm nước xong, Liễu Như Khanh nói cặn kẽ ra tất cả ngọn nguồn việc này.
Bất Hàm sơn kéo dài nghìn dặm, sâu bên trong phía bắc núi có một nước nhỏ tên là Túc Thận.

Người Túc Thận sống trong núi sâu, hiếm khi đi lại với ngoại giới, dựa vào đánh cá và săn bắt để sống, thích nuôi lợn, mùa đông sẽ ở trong huyệt động rất sâu dưới đất.
Năm đóa kim hoa Đông Bắc kết nghĩa hơn bốn trăm năm trước, đều là tinh quái tu hành trong núi, Xích Tẫn và Bạch Nguyệt nhỏ tuổi nhất.
Thấy mấy anh chị kết nghĩa đều xuống núi lang bạt, bởi vì Bách Nguyệt có gan thỏ đế, tứ ca lại cà lăm mới vẫn luôn không rời khỏi núi này.
Lúc mùa đông không có thức ăn, thỉnh thoảng họ sẽ đi trộm lợn người Túc Thận nuôi để ăn.

Người Túc Thận ở trong góc sâu nhất của núi, lúc tuyết phủ trắng xóa hầu như không có đường để đi, muốn đi một chuyến cũng không dễ dàng.


Thế là trước khi vào mùa đông mỗi năm, Bạch Nguyệt và Xích Tẫn sẽ chuyển đến rừng núi gần người Túc Thận ở, tiện cho việc trộm thịt lợn ăn.
Nhưng đại khái bắt đầu từ tháng mười một năm ngoái, lúc Bạch Nguyệt và Xích Tẫn đi ăn trộm thì phát hiện Túc Thận bộ lạc có một gã tướng mạo không tương đồng.
Người Túc Thận thích mặc quần áo làm từ da lợn, có làn da đen, vẻ ngoài khôi ngô, giỏi kỵ xạ.

Nhưng người này lại có tướng mạo và quần áo khác hẳn người Túc Thận, không giống như là người bản địa, cũng không biết là từ đâu chui ra nữa.
Gã vừa xuất hiện đã được người Túc Thận tôn là Hùng trưởng (xưng hùng, xưng bá một phương).

Người này thị huyết, thích giết chóc, từ sau khi gã thống lĩnh Túc Thận, dần khuếch trương thổ địa ra ngoài.

Rất nhiều bộ tộc nhỏ không nguyện ý thần phục, Hùng trưởng sẽ làm khô máu bọn họ, treo lên cây cho kền kền ăn.
Không chỉ như thế, gã còn có thể thả khí đen ra ngoài, làm ô nhiễm hết đất đai, khiến cho hoa màu không thể lớn được, cỏ cây đều chết héo.
Người Túc Thận không ngừng khai phá lãnh thổ, suốt đường từ núi sâu đi ra ngoài đều đốt giết đánh cướp.

Phàm là người kháng nghị tất bị giết không tha.
Gã kia như một khí độc di động, đi đến đâu sẽ mang tai họa và tử vong đến đó.

Sau khi đầu xuân tuyết tan, tốc độ khuếch trương của họ càng lúc càng nhanh, hiện tại toàn bộ Bất Hàm sơn đã rơi vào tay giặc, bị khí đen bao phủ.
Việc đầu tiên mà Bạch Nguyệt và Xích Tẫn chạy ra ngoài chính là đi tìm anh chị, tập hợp cả nhà đến đối kháng ma đầu kia, bảo vệ nhà cửa.
Bạch Nguyệt hả lòng hả dạ: “Trước đây quần long không có thủ lĩnh, rất nhiều đại yêu có tu vi cao trong núi đều mất mạng trong tay gã, lần này có Liễu đại ca ở đây, nhất định chúng ta có thể đánh bại gã ma đầu kia!”
Hôi Lô và Thanh Thanh cũng phụ họa: “Đúng, gốc rễ của chúng ta ở Bất Hàm sơn, ma đầu kia chiếm nhà của chúng ta, còn giết đồng tộc của chúng ta, quyết không thể để gã tiếp tục làm bậy được!”
Hoàng Nham và Xích Tẫn cũng ra sức gật đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn Liễu Như Khanh.
Thần sắc Liễu Như Khanh nghiêm túc, “Lúc trước đã phân công vị trí phối hợp theo thuật pháp ngũ hành cho các vị rồi.

Mọi người cứ hai người một tổ, ngày mai là đêm trăng tròn sẽ hành động theo kế hoạch giết vào Bất Hàm sơn, đánh cho gã kia trở tay không kịp, làm suy yếu thực lực của gã…..”
Lý Do Hỉ dựng thẳng lỗ tai lên nghe hồi lâu, thấy muốn vào núi thì nhanh chóng giơ tay, “Tôi cũng đi, tôi cũng đi!”
Thập Dương cũng giơ tay, “Còn có tôi!”
Thanh Thanh khinh thường liếc nàng, hừ lạnh: “Cô đi làm gì, tu vi thấp như thế! Đến lúc đó mọi người đều bận việc của mình, sao có thời gian mà quan tâm đến cô được! Hơn nữa, đây có phải là việc của cô đâu!”
Lý Do Hỉ nói: “Tôi có thể cổ vũ mọi người cố lên mà! Tôi hăng hái làm việc nghĩa, dọc đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, không được à?
Hơn nữa…..” Nàng lôi một đống loạn xì ngậu trong túi giới tử ra đặt lên bàn, “Mặc dù tu vi của tôi không dùng được nhưng tôi có nhiều bảo bối lắm, huống chi không phải vẫn còn Thập Dương à, Thập Dương cũng có chút tu vi đấy!”
Liễu Như Khanh nhìn thoáng qua -- Cừ thật đấy, cô nàng này thật sự có tiền, toàn bộ đều là đồ tốt! Thế mà lại có cả đồ do Điểm Đăng đại sư tạo ra, Khu ma tản cực phẩm phòng ngự và Kim cương xử có thể đập nát mọi vật!
Lý Do Hỉ thấy ánh mắt thẳng tắp của hắn ta, vội vàng ôm hết bảo bối vào lòng, “Thế nào, tôi có thể đi không?” Nàng vừa nói còn vừa chớp mắt với Liễu Như Khanh, Liễu Như Khanh nhìn nàng như còn có ý gì khác, gật đầu: “Được.

Nếu thế, cô và Thập Dương cùng một tổ với tôi, không được chạy loạn.”
Lý Do Hỉ vui vẻ ra mặt: “Được, Liễu đại ca!”.


Bình Luận (0)
Comment